Chương 8: Bôi thuốc
Lục Hành An cố ý đặt chân mình lên mu bàn chân của Hòa Miêu
Chân hắn to, so với chân cậu thì cứ như chân người lớn đè lên chân con nít vậy.
“Hôm nay lạnh thế này chắc chân ngươi cũng lạnh lắm, mai ta đi mua cho ngươi đôi giày bông.”
Hòa Miêu vừa nghe lại muốn mua đồ cho mình, vội ngẩng đầu nói:
“Không cần đâu, không lạnh lắm đâu, ngươi đừng tiêu tiền.”
Hắn đã vì cưới mình mà vét sạch tiền trả nợ, sao có thể để hắn tiêu thêm nữa.
Lục Hành An thấy ánh mắt hắn hoảng hốt như nai con, trong lòng khẽ rung động.
Lại dùng chân to của mình chạm nhẹ lên mu bàn chân cậu.
Hòa Miêu không hiểu sao lại cảm thấy mặt đỏ tim đập, vội cúi đầu.
Chờ hai người rửa mặt xong, cậu vẫn chưa chịu lên giường, cứ đứng ngẩn ra bên mép giường.
Lục Hành An chỉnh lại ngọn đèn dầu, đang nghĩ chút nữa lấy thuốc bôi cho cậu
Quay đầu lại thì thấy người kia vẫn đứng ngơ ngác.
“Sao thế? Đêm nay tính đứng ngủ à?”
Hòa Miêu cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Lục Hành An biết chắc trong lòng cậu có chuyện, chỉ là không dám nói.
“Ngươi như vậy không được đâu, sau này hai vợ chồng sống với nhau, chẳng lẽ mỗi lần đều để ta phải đoán?”
Cậu cắn răng, mặt đỏ, nhỏ giọng nói:
“Ta muốn rửa… bên dưới.”
Lục Hành An sững người, ngượng ngùng gãi đầu.
Nghĩ bụng tiểu ca nhi quả thật chú trọng sạch sẽ hơn đám đàn ông thô kệch như hắn, ban ngày tắm rồi, buổi tối còn muốn lau người.
“Vậy ngươi rửa đi, ta quay mặt đi.”
Hòa Miêu nghĩ thầm ngươi quay đầu thì có ích gì, trong phòng nhỏ thế này, đèn lại sáng rõ thế kia, đến bóng cũng nhìn thấy hết.
“Có thể tắt đèn dầu được không?”
Lục Hành An cười khẽ một tiếng rồi thổi tắt đèn.
Cậu lấy chậu nhỏ, đổ chút nước sạch, tháo dây lưng rồi lau người.
Trong phòng tối đen không thấy năm ngón tay, thính giác lại càng nhạy hơn.
Lục Hành An nghe tiếng nước lách tách, cảm thấy cổ họng mình như muốn bốc khói — khát khô cả người.
Hòa Miêu nhanh chóng thu dọn xong, rồi lần mò đến mép giường.
Vừa chạm tay lên giường thì đã bị người kia ôm chặt vào lòng.
Lục Hành An thở hổn hển, ôm người vào ngực.
Cậu không dám động đậy, để mặc hắn ôm.
Lục Hành An đặt một nụ hôn lên má cậu, dựa vào bóng tối mà dày mặt nói:
“Biết tiếp theo phải làm gì không?”
Cậu không dám thở mạnh, chỉ khẽ gật đầu trong lòng hắn.
Lục Hành An thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, trong lòng mềm nhũn, khẽ buông người ra.
“Lên giường đi, cởi đồ.”
Hòa Miêu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Cậu biết, làm chuyện đó thì phải cởi quần áo.
Nhưng hai người vẫn còn xa lạ, làm mấy chuyện thân mật như thế… thật sự rất ngượng.
Nhưng mà cậu cũng không dám trái lời người ta.
Cậu nhanh tay cởi áo bông, quần bông, rồi chui nhanh lên giường, trùm chăn kín mít.
Cậu run rẩy cả người, trong lòng có chút sợ hãi với chuyện sắp xảy ra tiếp theo. Cũng may trong phòng tối om, không nhìn rõ mặt nhau nên cũng đỡ xấu hổ.
Không ngờ, Lục Hành An lại bất ngờ vươn tay, thắp sáng đèn dầu.
Hòa Miêu lập tức xấu hổ đến mức trùm kín đầu bằng chăn.
Lục Hành An nhìn cái người đang quấn tròn trên giường như cái bánh tét, cổ họng không khỏi chuyển động vài cái.
Nếu không phải trên người cậu còn đầy vết thương, tối nay hắn thật sự sẽ không nhịn được mà thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Hắn thở dài.
“Ngồi dậy đi, nằm úp sấp trong chăn sẽ thoải mái hơn.”
Lúc này, cậu vừa sợ vừa lo, nghe thấy Lục Hành An bảo ngồi dậy thì lập tức rối loạn, chẳng biết nên làm gì.
Bên trong áo bông của cậu không có gì cả, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi vá chằng vá đụp. Cậu kéo nhẹ chăn xuống một chút, tròn mắt nhìn Lục Hành An.
Lục Hành An như nhìn ra tâm tư trong lòng cậu, nhẹ nhàng nói:
“Đừng sợ, ta chỉ muốn bôi thuốc cho ngươi thôi. Trên người ngươi đầy vết thương thế kia, không bôi thuốc sao lành được.”
Hòa Miêu nhìn thấy hắn cầm lọ thuốc, lại ngây người ra như cũ.
Lục Hành An bất đắc dĩ nói:
“ngươi, sao cứ như tiểu ngốc tử vậy, lúc thì ngẩn người, lúc lại đờ đẫn.”
Một lúc sau, cậu mới ôm chăn ngồi dậy, quay lưng về phía hắn.
Lục Hành An lại một lần nữa thấy tấm lưng thương tích đầy mình của cậu, trong lòng không khỏi nguyền rủa Hòa Sơn và Lưu Quế Hoa một trận.
Tay chân hắn nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc lên từng vết thương trên lưng cậu
“Quay lại, phía trước cũng cần bôi.”
Cậu ôm chăn không chịu buông.
“Không cần đâu… phía trước ta nhìn rồi.”
Lục Hành An không định bỏ qua.
“Ngại ngùng gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà, đâu chỉ có trước ngực hay sau lưng, lát nữa phía dưới cũng phải để ta xem.”
Cậu lập tức trừng to mắt.
Người này… sao có thể nói mấy câu xấu hổ thế chứ!
“ Ta.. Ta phía dưới không bị thương.”
Lục Hành An nhất quyết không bỏ qua.
“Có thương hay không cũng phải để ta xem qua.”
Cậu lập tức siết chặt chăn trong tay.
Lục Hành An nói đúng là lời thật, nhưng… bản thân cậu thật sự cảm thấy quá xấu hổ.
Nhân lúc Hòa Miêu đang ngẩn người, Lục Hành An vươn tay kéo phăng chăn ra.
“Đừng trốn nữa, lát nữa lại lạnh thì sao.”
Hòa Miêu bị giật mất chăn, hai tay lúng túng không biết để đâu, chỉ biết cúi gằm mặt, để mặc Lục Hành An dùng đôi bàn tay to thô ráp mà bôi thuốc lên người mình.
Cậu gắng gượng chịu đựng cảm giác nhột nhột khi được thoa thuốc, thế nhưng người này thoa xong rồi mà vẫn cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Trên người cậu toàn là thuốc, không tiện đắp chăn ngay được, cũng chỉ có thể để trần như vậy cho hắn nhìn.
Lục Hành An sớm đã tâm tư rối bời. Dù sao hắn cũng là một nam tử hán hai mươi tuổi, làm sao không có cảm xúc được?
Những nam nhân có gia cảnh khá hơn thì tầm mười lăm, mười sáu tuổi đã lấy vợ sinh con, chỉ có mình hắn đến tận hai mươi mới lấy được một ca nhi.
Làm sao có thể giữ được bình tĩnh chứ?
Nhưng tiểu phu lang này trên người đầy thương tích, dù trong lòng có lửa đốt, Lục Hành An cũng chỉ có thể nhịn.
Hắn khẽ ho một tiếng, cố gắng che giấu sự rung động trong lòng.
“Ta xem thử phía dưới.”
Hòa Miêu vừa nghe liền hoảng, vội vàng lắc đầu: “Phía dưới ta không bị thương!”
Lục Hành An không chịu bỏ qua: “Phải để ta xem, có bị hay không cũng phải kiểm tra.”
Mặt cậu đỏ bừng như sắp bốc cháy, hai tay cố sức giữ chặt lấy quần đùi, bộ dạng như thà chết cũng không buông.
Lục Hành An không quen như vậy, trực tiếp ra tay kéo xuống.
Hòa Miêu đâu có sức mà chống lại một nam nhân như hắn.
Chỉ vài động tác đã bị cởi quần.
Mặt Hòa Miêu đỏ như máu, nằm úp sấp trên giường, để mặc Lục Hành An thoa thuốc.
May mà phía dưới thật sự không có thương tích gì, Lục Hành An nhanh chóng bôi thuốc xong rồi lập tức quay đầu đi, bởi vì… hắn đã không còn kiềm chế được nữa.
Sợ nếu nhìn thêm một chút sẽ không dừng lại được.
Lục Hành An đứng bên giường điều chỉnh hô hấp, rồi lấy trong tủ ra một chiếc áo trong của mình.
“ngươi mặc tạm áo của ta đi.”
Hắn đưa chiếc áo đến trước mặt.
Cậu như được cứu sống, nhanh chóng mặc vào.
Chiếc áo rộng thùng thình nuốt gần hết thân người nhỏ bé của cậu
Cổ áo quá lớn, khiến phần ngực mảnh khảnh lộ ra mơ hồ.
Lục Hành An thực sự khó mà chịu nổi, bèn kéo chăn phủ lên người cậu
“Ngủ đi.”
Cậu ngoan ngoãn rúc vào trong ổ chăn, không dám cử động, chỉ lặng lẽ lắng nghe động tĩnh từ phía Lục Hành An.
Lục Hành An cũng cởi áo rồi chui vào chăn.
Căn phòng nhỏ, giường cũng nhỏ, chăn thì lại càng không đủ rộng.
Ban đầu một mình hắn nằm thì không cảm thấy gì, giờ hai người nằm cạnh nhau, đến xoay người cũng khó.
Lục Hành An nhường phần lớn chăn cho hòa Miêu chính mình nửa người trên gần như lộ ra ngoài.
Cậu sợ hắn lại bị lạnh đến hỏng người, liền xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Lục Hành An. Như vậy ít nhất có thể nhường cho hắn một chút chăn.
Lục Hành An thấy cậu nằm nghiêng, còn cố tình kéo chăn dồn về phía mình, biết ngay là cậu đang muốn nhường mình thêm chút ấm áp.
Trong lòng bỗng chốc thấy ấm nóng, Lục Hành An xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau