Chương 6: Hòa Miêu, ngươi có đau hay không

Lục Hành An đột nhiên như nhớ ra điều gì, mày khẽ nhíu lại, giọng trầm xuống:

“Ngươi… lúc còn ở nhà, có từng bị đánh không?”

Hòa Miêu ôm chặt lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không nói một lời.

Thấy vậy, trong lòng Lục Hành An như có một luồng tức giận không tên bốc lên, đập thẳng vào ngực.

Hắn tiến thêm một bước, giọng cũng thấp hẳn đi:

“Vậy mấy ngày nay có bị đánh nữa không? Trên người… còn có vết thương nào không?”

Vừa nói xong, hắn liền đưa tay định cởi áo cậu ra để xem.

Hòa Miêu thấy hắn định đưa tay ra, vội ôm chặt quần áo, lùi lại phía sau theo bản năng, trốn tránh.

Lục Hành An thấy cậu né tránh, trong lòng càng thêm khẳng định—trên người cậu nhất định có thương tích. Ý định kiểm tra càng mãnh liệt hơn.

Nhưng mỗi khi hắn tiến lên một bước, Hòa Miêu lại lùi thêm một bước.

Lục Hành An không nhịn được nữa, đưa tay kéo lấy cánh tay mảnh khảnh kia, không để cậu tránh thoát.

Hai người giằng co, trong lúc lôi kéo, vạt áo Hòa Miêu rơi ra, để lộ một khoảng da thịt dưới ánh sáng mờ mờ của cửa sổ.

Lục Hành An khựng lại.

Hắn nhìn thấy trước ngực Hòa Miêu, là một mảng chi chít vết thương lớn có, nhỏ có, cũ có, mới có.

Mỗi một vết hằn, đều như có thể kể lại một lần bị đánh, một lần rướm máu.

Không màng Hòa Miêu cố ngăn cản, Lục Hành An nhẹ nhàng vén áo lên.

Ngay khoảnh khắc đó, lòng hắn như bị ai bóp nghẹt.

Hắn cởi lớp áo bông dày cộm ra, chậm rãi lật người cậu lại.

Lưng cậy là cả một mảng bầm tím dữ dội, sưng tấy và tụ máu.

Một vết roi dài nhất, từ vai trái kéo xiên xuống tận hõm eo, sắc đỏ lẫn tím, da thịt nứt toác như bị xé rách.

Thâm tím chằng chịt. Da thịt nứt nẻ.

Không cần tưởng tượng cũng biết, những vết thương này là do gậy gộc, roi da mà thành.

Lục Hành An cứng đờ tay. Tim đập như trống, đau thắt từng nhịp.

Hắn không thể tưởng tượng nổi… Hòa Miêu đã sống thế nào ở cái nơi gọi là “nhà” kia?

Bị đánh bao nhiêu lần, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, mới có thể có một thân thể đầy thương tích như thế này?

Thanh âm của hắn khẽ khàng vang lên, như nghẹn lại:

“ Hòa Miêu... ngươi có đau không?”

Câu nói ấy rơi xuống, khiến thân thể đang run rẩy khẽ giật mình.

Hòa Miêu cắn môi, không dám quay đầu lại.

Nhưng những giọt nước mắt đã rơi xuống, không tiếng động, lăn dài trên má.

Nước mắt “lạch cạch, lạch cạch” từng giọt rơi xuống, không tiếng nức nở, chỉ có những giọt lệ rơi đầy trên vạt áo.

Mấy năm nay… chưa từng có ai hỏi cậu sống có tốt không.

Cũng không ai quan tâm sau mỗi lần bị đánh, cậu có thể chịu nổi hay không.

Lại càng chưa từng ai hỏi có đau không?

Lục Hành An lặng lẽ nâng tay, như bị điều khiển bởi thứ cảm xúc nào đó không tên, khẽ chạm vào những vết thương chi chít trên lưng hắn.

Hòa Miêu giật bắn người. Hô hấp khựng lại trong một nhịp ngắn ngủi.

Trong lòng hoảng loạn nếu hắn biết cơ thể mình dơ bẩn như thế, liệu có thấy chán ghét không? Liệu có ghê tởm? Có hối hận vì đã cưới về?

Nhưng Lục Hành An lại chỉ nhẹ nhàng nói, giọng trầm ổn, dường như có sức mạnh xoa dịu:

“Đừng sợ… Nhà của chúng ta tuy nghèo, nhưng không có cái thói xấu đánh người.”

“Ngươi đã gả đến đây, thì cứ an tâm mà sống cùng ta.”

Lời hắn nói, như ánh nắng ấm áp chiếu vào trong lòng, khiến Hòa Miêu không kìm được thấy lưng nóng rực.

Cậu luống cuống kéo lại áo, cúi đầu gật đầu như gà mổ thóc. Không nói ra lời, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.

Lục Hành An dường như còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài viện vang lên tiếng quát the thé của Vương Cúc:

“Ban ngày ban mặt trốn trong phòng? Không biết xấu hổ hả!”

Hòa Miêu hoảng hốt, vội vàng khép kín áo, đứng bật dậy, dáng vẻ như sắp đi làm việc.

Lục Hành An đưa tay đè cậu trở lại giường, sắc mặt bình tĩnh:

“Mặc kệ nàng. Hôm nay ngươi đừng làm gì cả. Nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Nói xong, hắn quay người rót một chén nước, đưa tới tay cậu.

“Ta lên núi xem một chút. Ngươi ngủ một lát, đừng sợ.”

Hắn vốn còn muốn nói: “Cứ xem nơi này như nhà của ngươi đi.”

Nhưng lời đến bên môi, lại nuốt trở lại.

Vì nghĩ kỹ rồi cái nhà cũ của Hòa Miêu, chỉ sợ chẳng bằng nơi này một nửa.

Lục Hành An không nói gì thêm, đi giày da thú, khoác cung tên rồi lên núi.

Hòa Miêu đương nhiên không dám ở trong phòng mà ngủ.

Thấy sân còn hơi lộn xộn, cậu liền cầm chổi quét dọn.

Vương Cúc đang dọn đồ ăn thừa trong bếp, ngẩng đầu từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài:

Hòa Miêu, ngươi thật sự ở bên lão nhị à?”

Hòa Miêu khựng tay, khẽ lắc đầu.

Vương Cúc trêu:

“Ta sao lại không tin được nhỉ? Hai người mà không có gì, hắn lại bỏ từng ấy tiền mua ngươi về chắc?”

Cậu hơi hé miệng, không biết nên phản bác thế nào.

Đúng lúc đang bối rối, Lục Hiểu chạy ào vào sân:

“Tẩu tử, ngươi mau ra xem đi, nhà ta mất một con ngỗng lớn rồi!”

“A? Trời ơi, con ngỗng của ta!”

Vương Cúc ném cái bát trong tay, vội vàng chạy ra ngoài.

Lục Hiểu thấy Vương Cúc đã đi, liền nháy mắt với Hòa Miêu.

Hòa Miêu còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, thì đã thấy Vương Cúc sầm mặt quay lại.

“Cái thằng tiểu ca nhi này ngốc thật đấy, rõ ràng đủ mười con ngỗng, thiếu cái gì mà thiếu?”

Lục Hiểu lè lưỡi:

“Chắc là ta đếm nhầm rồi.”

Vương Cúc còn định mắng thêm vài câu, đã bị Lục Hiểu nói chen vào:

“Tẩu tử, ta muốn đi bó cỏ, ngươi để tiểu ca đi cùng ta đi, còn có thể bó thêm được chút nữa.”

Vương Cúc nhìn hai người một cái, gật đầu.

Lục Hiểu thấy nàng đồng ý, liền kéo Hòa Miêu ra khỏi nhà.

Ra tới bãi cỏ, Hòa Miêu mới hiểu ra là Lục Hiểu đang giúp mình thoát tình huống khó xử.

Cậu cảm kích nhìn Lục Hiểu.

Lục Hiểu chỉ mỉm cười.

Hai người không dám trì hoãn lâu, mỗi người bó được một bó rơm rồi đi về.

Vừa vặn gặp Lục Hành An từ núi trở về.

Tuy nói là lên núi, thực ra Lục Hành An chỉ dẫn chó săn nhà đi quanh chân núi, kiểm tra mấy cái bẫy từ trước.

Hôm nay có chút thu hoạch bắt được một con gà rừng.

Ban đầu hắn định mang đến đầu thôn bán cho tiệm thu mua thú rừng.

Nhưng vừa sắp tới nơi, hắn lại quay đầu trở về.

Bởi vì trong đầu hắn hiện lên hình ảnh tiểu phu lang gầy gò, tội nghiệp, lại toàn thân thương tích.

Thấy sắc trời còn sớm, hắn dứt khoát ghé qua nhà thầy thuốc trong thôn, lấy ít thuốc trị thương.

Trong lòng nghĩ phải lo trị thương cho hòa Miêu trước, rồi từ từ bồi dưỡng lại.

Chuyện lao lực tuyệt đối không thể để cậu làm nữa, tốt nhất chỉ nên ở nhà giặt giũ nấu cơm, đợi hắn về nhà là được rồi.

Lục Hành An vừa mới tính toán đâu vào đấy trong lòng, quay đầu lại liền thấy Hòa Miêu đang cúi gằm mặt, còng lưng vác một bó rơm to tướng chậm rãi đi về nhà.

Lục Hành An tức thì không vui, cái tiểu phu lang này sao lại không chịu nghe lời vậy?

Thương tích đầy người còn đi bối rơm làm gì.

Không phải đã bảo hắn nghỉ ngơi rồi sao?

“ Hòa Miêu!"

Tiếng gọi bất ngờ làm cậu giật bắn cả người.

Ngẩng đầu lên đã thấy Lục Hành An mặt mày giận dữ đang đi về phía này.

Lục Hành An cau mày, cả người tỏa ra vẻ muốn đánh người, khiến mạ tim đập thình thịch.

Khoảng cách càng lúc càng gần, Lục Hành An vươn tay ra.

Cậu hoảng quá vội nhắm mắt lại.

Tay Lục Hành An to hơn cả mặt cậu, nếu thật bị tát một cái, chắc mặt sưng mất mấy ngày.

Hắn nhắm tịt mắt, chuẩn bị sẵn tinh thần đón đau đớn… nhưng bàn tay kia không rơi xuống mặt mình.

Mà là… nhẹ nhàng gỡ bó rơm trên vai hắn xuống.

“Trên người đang có thương tích, còn ra đây bối rơm làm gì?”

Hòa Miêu đứng đơ ra một bên, không biết nên trả lời làm sao.

Lúc này, Lục Hiểu gãi đầu cười gượng:

“Tiểu ca bị thương á? Ai cha, ta không biết, là ta rủ huynh ấy ra bối rơm đó.”

Lục Hành An liếc nhìn Lục Hiểu, lại quay sang nhìn Hòa Miêu đang cúi đầu ngó mũi chân.

Thở dài một tiếng, rồi đưa cung tiễn trên vai cho cậu.

“Ngươi cầm lấy, để ta đi bối rơm.”

Cậu vội vã xua tay, định nói mình vẫn có thể bối rơm được.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Lục Hành An, lời định nói lại nghẹn trong cổ, không dám thốt ra nữa.

Bó rơm này còn to hơn một nửa so với bó Lục Hiểu mang, đến một đại hán như Lục Hành An cõng lên còn thấy nặng, huống hồ là Hòa Miêu thân thể gầy yếu kia.

Lục Hành An cả dọc đường không hé răng câu nào.

Về đến nhà, hắn liền trực tiếp vác bó rơm vứt vào cửa chuồng gia súc.

Lục Hiểu nhanh nhẹn trải rơm ra chỗ nuôi ngỗng — mùa đông nuôi ngỗng không dễ, mỗi ngày đều phải nhốt chúng trong chuồng, còn phải lót rơm bên dưới để giữ ấm, tránh cho ngỗng bị lạnh.

Trong nhà còn hai con dê và một con heo mập, cũng cần rơm để làm lớp lót trong chuồng. Mỗi mấy ngày lại phải thay rơm một lần, chuyện này đều rơi vào tay Lục Hiểu.

Hắn làm việc lanh lẹ, thoáng cái đã xong đâu vào đó.

Lục Hành An chẳng buồn quản Lục Hiểu, trực tiếp kéo Hòa Miêu về nhà.

Vương Cúc lúc này đang đứng trong bếp nấu cháo, thấy hai người bọn họ trở về thì liếc mắt nhìn một cái.

Lục Hành An không nói câu nào, liền đứng ngay trong sân mà làm thịt gà rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play