Sau một hồi hỗn loạn, hai người đàn ông vội vàng dìu Bạch Tuyên lên xe, đưa đến bệnh viện.
Sau khi họ rời đi, Nguyên Tử Thần ban đầu còn ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc đã quỳ sụp xuống đất khóc lớn.
Nguyên Tử Tịch không ngờ Bạch Tuyên lại yếu đến mức không chịu nổi một cái tát, đang thầm hoang mang thì thấy em trai suy sụp như vậy, không khỏi đau lòng.
Miệng thì nguyền rủa Bạch Tuyên, nhưng cô ta vẫn ngồi xuống dỗ dành Nguyên Tử Thần.
Nguyên Tử Thần vừa khóc vừa hét lên với cô ta: “Chị đừng mắng nữa.”
【 Đúng là một kẻ si tình. 】
Quý Dư Tích bình luận.
Cậu nhìn hai người ngoài xe, hỏi Quý Dư Thận: “Anh cả, anh có muốn xuống dỗ dành chút không?”
Quý Dư Thận cũng nhìn về hướng đó, im lặng vài giây rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cả nhà không ai phản đối. Vốn dĩ chỉ đến hóng chuyện, giờ xem xong rồi thì cũng nên về.
Nhưng trong lòng mọi người đều có chút không thoải mái. Bạch Tuyên đúng là loại người chẳng ra gì, không biết xấu hổ, cái tát cuối cùng của Nguyên Tử Tịch quả thực hả giận, nhưng nếu vì thế mà làm sảy đứa bé, thì lại cảm thấy người bị tổn thương cũng thật đáng thương.
Mẹ Quý không nhịn được lên tiếng: “Chỉ đánh một cái tát, cũng không bị ngã, đứa bé chắc sẽ không sao đâu nhỉ?”
Ba người đàn ông nhà họ Quý không có kinh nghiệm về chuyện này nên không ai lên tiếng.
Quý Dư Tích bấm bấm điện thoại, bỗng nhiên nói: “Bệnh viện gần nhất là bệnh viện Quý Khang, hình như là của nhà mình đúng không?”
Nghe vậy, Quý Dư Thận đạp phanh dừng xe lại, “Tích Bảo nói đúng rồi, đúng là của nhà mình.”
Anh lướt danh bạ rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Khi mọi người về đến nhà, tin tức từ bệnh viện cũng được báo về, nói rằng đứa bé không giữ được.
Lòng người nhà họ Quý chùng xuống.
Quý Dư Thận hỏi: “Người lớn sao rồi?”
Bác sĩ nói: “Người lớn đã qua cơn nguy kịch, nhưng sau này muốn có thai lại sẽ rất khó khăn. Không phải tôi nói chứ, mới mang thai sao lại có thể quan hệ tần suất cao như vậy được, thai còn chưa ổn định mà vận động mạnh rất dễ sảy thai. Tổng giám đốc Thận, người này là bạn của anh sao?”
Nghe giọng điệu này có vẻ như muốn quy trách nhiệm liên đới.
Quý Dư Thận trong lòng giật mình, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi không quen cô ta. Theo ý bác sĩ, đứa bé là do họ tự làm mất, và, và cái tát kia không ảnh hưởng nhiều lắm đúng không?”
Bác sĩ ngẫm nghĩ hai giây rồi nói: “Theo tình hình hiện tại, chủ yếu là do quan hệ làm động thai, việc cái tát dẫn đến sảy thai không phải là không có, chỉ là xác suất tương đối thấp.”
Quý Dư Thận cảm ơn rồi cúp máy.
Cả nhà đều nhìn anh, anh liền thuật lại lời của bác sĩ.
Mẹ Quý lo lắng nói: “E rằng Bạch Tuyên sẽ không để yên chuyện này.”
Ý bà là Nguyên Tử Tịch gặp rắc rối rồi.
Ba Quý ngồi bên cạnh đưa tay xoa vai bà, an ủi: “Em đừng lo, còn có Dư Thận đây mà.”
Đây là hậu quả của việc cưới phải người vợ không tốt.
Quý Dư Tích cùng ba mẹ Quý nhất thời nhìn Quý Dư Thận với ánh mắt đầy thông cảm.
Tối hôm đó, Nguyên Tử Tịch không về nhà họ Quý.
Sáng hôm sau, cô ta vừa khóc vừa chạy về, chưa vào đến cửa đã kêu lên: “Mẹ ơi, lần này mẹ nhất định phải giúp con.”
Ba Quý và Quý Dư Thận đã đi làm, trong nhà chỉ còn mẹ Quý và Quý Dư Tích.
Mẹ Quý nghe tiếng khóc của cô ta, lập tức thấy đau đầu, bà bảo người giúp việc lên lầu gọi Quý Dư Tích xuống, rồi mới ngồi xuống ở phòng khách nhỏ tầng một.
Mẹ Quý: “Đừng khóc nữa, rốt cuộc có chuyện gì?”
Thật ra dù Nguyên Tử Tịch không nói, mẹ Quý cũng đoán được. Không có gì bất ngờ, vẫn là chuyện của Bạch Tuyên.
Quả nhiên, Nguyên Tử Tịch nức nở nói: “Còn không phải tại con tiện nhân kia. Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, bạn gái của Tử Thần thật không phải thứ tốt lành gì, cô ta thế mà lại bắt cá ba tay. Đêm qua bị Tử Thần bắt gặp, Tử Thần tức giận quá, liền tát cô ta một cái, ai ngờ đứa bé lại không còn nữa.”
Cô ta hít sâu một hơi, lại bắt đầu hoảng loạn: “Bây giờ cô ta cứ bám lấy Tử Thần đòi bồi thường, nói nếu không đưa tiền thì sẽ kiện Tử Thần tội cố ý gây thương tích.”
Nói rồi, cô ta quỳ phịch xuống trước mặt mẹ Quý, hai tay ôm lấy đầu gối bà.
“Cô ta còn đòi đi giám định thương tật. Con đã hỏi luật sư rồi, tình huống này rất bất lợi, làm không tốt là phải đi tù, mẹ nói xem bây giờ phải làm sao đây?”
【 Rõ ràng là chị ra tay, lại nói là em trai đánh, chậc. 】
Quý Dư Tích cũng thấy đau đầu, chủ yếu là bà chị dâu này khóc lóc quá giỏi.
Mẹ Quý cũng nghe ra, tối qua bao nhiêu người nhìn thấy, là Nguyên Tử Tịch ra tay. Hôm nay lại đổ thành Nguyên Tử Thần. Nguyên Tử Tịch lúc nào cũng nói chỉ có một đứa em trai, nhưng đến lúc quan trọng vẫn muốn đẩy em trai ruột ra chịu tội thay mình.
Có lẽ cô ta nghĩ mình ra mặt thay em trai nên mới gặp phải rắc rối này.
Mẹ Quý day day thái dương, thật sự không muốn dính vào chuyện nhà họ Nguyên, nhưng khổ nỗi đây lại là con dâu mình.
Bà kéo Nguyên Tử Tịch ngồi xuống bên cạnh, rồi đưa ra lời khuyên: “Trước hết đến bệnh viện kiểm tra xem cô ta có tiền sử sảy thai không, hỏi cho rõ ràng đứa bé rốt cuộc mất như thế nào, có liên quan nhiều đến cái tát kia không, sau đó thuê một luật sư giỏi, kiện ra tòa.”
Nguyên Tử Tịch sửng sốt, vội nói: “Không được đâu mẹ, nếu kiện ra tòa, Tử Thần nhất định sẽ phải đi tù. Mẹ không biết đâu, con đàn bà kia có thể sẽ không mang thai được nữa. Luật sư nói trường hợp này thường bị phạt tù dưới ba năm, nó còn trẻ, cả đời không thể bị hủy hoại như vậy được.”
Mẹ Quý liếc cô ta một cái: “Vậy con muốn làm thế nào?”
Nguyên Tử Tịch lí nhí như muỗi kêu, nói cực nhỏ: “Bồi tiền giải quyết riêng đi ạ.”
Quý Dư Tích nhướng mày, thầm chế nhạo trong lòng:
【 Đúng là não úng nước, lần đầu tiên thấy có người tự đổ phân lên đầu mình như vậy. 】
Mẹ Quý cũng nghĩ vậy, nhưng lời của Quý Dư Tích nói hơi thô, bà gật đầu trước, rồi lại lườm cậu một cái.
Quý Dư Tích không thấy, nhưng Nguyên Tử Tịch lại thấy.
Cô ta tưởng mẹ Quý gật đầu là đồng ý với ý kiến của mình, lòng mừng thầm, vội nói: “Hóa ra mẹ cũng nghĩ vậy, thế thì con yên tâm rồi. Vậy con đi thương lượng với cô ta ngay, bảo cô ta ký thỏa thuận giải quyết êm chuyện này.”
Nói rồi, cô ta lập tức đứng dậy định ra cửa.
Mẹ Quý bất ngờ bị cô ta tự ý quyết định thay, ngẩn người một lúc mới nói: “Mẹ nói đồng ý giải quyết riêng khi nào?”
Nguyên Tử Tịch kinh ngạc dừng bước, quay đầu nhìn mẹ Quý: “Mẹ vừa gật đầu mà?”
Mẹ Quý nghẹn lời: “Con nhìn nhầm rồi.”
Quý Dư Tích ngồi trên sofa cười đến mức suýt lăn ra sàn, mẹ Quý đột nhiên lại lườm cậu một cái.
Quý Dư Tích ngơ ngác: “?”
【 Mẹ lườm mình làm gì thế? 】
Nguyên Tử Tịch không ngờ mẹ Quý lại không đồng ý giải quyết riêng. Cô ta đứng ngồi không yên một lúc, cuối cùng đành thú nhận: “Mẹ, con không dám nói với mẹ, thật ra không phải Tử Thần đánh cô ta, mà là con.”
Nói xong câu đó, cô ta lại không kìm được mà khóc.
Quý Dư Tích nhíu chặt mày:
【 Nếu thật sự là em trai chị đánh, mẹ có thèm nghe chị khóc lóc kể lể không? 】
Mẹ Quý lại gật gù, thầm nghĩ cậu con út quả nhiên đã thông suốt, cách nhìn sự việc và nói chuyện đều khác hẳn trước kia.
Sau khi thú nhận, Nguyên Tử Tịch vốn tưởng mẹ Quý sẽ tức giận hoặc kinh hãi thất sắc, nhưng kết quả là mẹ Quý cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi.
Cô ta không khỏi thầm oán hận trong lòng, chuyện hôm nay nếu đổi lại là bất kỳ ai trong ba anh em nhà họ Quý, mẹ Quý chắc chắn không thể bình tĩnh như vậy, xét cho cùng là vì mình chỉ là con dâu, là người ngoài, nên bà không quan tâm mà thôi.
Cô ta rút tờ khăn giấy lau khô nước mắt, mới nghe mẹ Quý nói: “Cho dù là con đánh, cũng phải kiện ra tòa. Vẫn nên điều tra rõ nguyên nhân sảy thai của cô ta trước thì hơn, chưa chắc đã vì cái tát của con. Nhưng đúng là con đã ra tay, đi theo con đường pháp luật thì bồi thường một ít tiền cũng là điều nên làm.”
Mặc dù kiện ra tòa cũng phải bồi thường tiền, nhưng có văn bản pháp lý rõ ràng, sau này đối phương muốn giở trò gì cũng khó. Tốn chút công sức bây giờ, chính là để đảm bảo bình an về sau.
Nhưng Nguyên Tử Tịch hoàn toàn không biết ơn. Cô ta nhìn mẹ Quý với vẻ không thể tin nổi, giọng run run: “Mẹ, lỡ như thua kiện thì sao? Con sẽ phải đi tù đó, mẹ không thể tàn nhẫn như vậy được.”
“Con không nghĩ đến chuyện cô ta cầm tiền rồi một thời gian sau lại đổi ý, quay lại cắn con một miếng sao?” Mẹ Quý kiên nhẫn phân tích cho cô ta. Bây giờ không làm rõ mọi chuyện, đợi thời gian qua đi, sẽ thật sự không nói rõ được là sảy thai vì lý do gì nữa.
“Mẹ đừng nói nữa!” Nguyên Tử Tịch suy sụp lắc đầu, “Con biết mẹ luôn không thích con, trong lòng mẹ đã có người con dâu ưng ý rồi, nên mẹ mới nhìn con chỗ nào cũng không vừa mắt. Có phải mẹ chỉ mong con đi tù, để Dư Thận ly hôn với con, sau đó cưới người phụ nữ kia không!”
Quý Dư Tích đầu đầy dấu chấm hỏi, người phụ nữ nào? Anh cả có chuyện gì mà mình không biết à?
Mẹ Quý giật mình, cực kỳ thất vọng.
“Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt Dư Thận ly hôn với con. Nhà họ Quý chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng cũng có gia phong, người nhà họ Quý không bao giờ trốn tránh trách nhiệm. Con gả vào đây ba năm, ít nhiều gì cũng nên học được một chút chứ.”
“Phải! Người nhà họ Quý các người không trốn tránh trách nhiệm, nhưng Quý Dư Thận thì sao, anh ta không phụ lòng tôi chắc! Ba năm nay tôi sống thế nào, anh ta có quan tâm không?” Nguyên Tử Tịch đột nhiên cười thảm, giọng điệu lạnh lẽo đến khó tả.
Quý Dư Tích sợ cô ta nổi điên làm người khác bị thương, lén gọi điện thoại cho anh cả.
Lúc nãy xuống lầu cậu đã nhắn tin cho anh cả rồi, sao anh ấy còn chưa về nhỉ.
“Nguyên Tử Tịch, con nói chuyện quá đáng lắm rồi.” Mẹ Quý đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm khó đoán.
Lúc này, một đôi tay đột nhiên đặt lên vai bà, mẹ Quý quay đầu lại, là con trai cả Quý Dư Thận.
Nghĩ đến những lời vừa rồi không biết anh đã nghe được bao nhiêu, mẹ Quý thấy không nỡ trong lòng, vội hỏi: “Sao con lại về đây, chút chuyện này mẹ xử lý được.”
Quý Dư Thận đỡ mẹ ngồi xuống, nói: “Con về lấy tập tài liệu để quên, không phải cố ý về đâu ạ.”
Anh liếc nhìn Nguyên Tử Tịch một cái, rồi nói: “Mẹ, cứ nghe theo Tử Tịch đi, cô ấy muốn giải quyết riêng thì cứ giải quyết riêng.”
Mẹ Quý nhíu mày, đang định nói gì đó thì một giọng nói đã vang lên trước bà một bước:
【 Sao lại phải nhượng bộ cô ta chứ? Rõ ràng cách xử lý của mẹ tốt hơn hẳn, chỉ cần ra tòa là chuyện này ai đúng ai sai rõ ràng ngay. Tại sao cứ phải ôm trách nhiệm về nhà mình làm gì? 】
Nguyên Tử Tịch không nghe được tiếng lòng của Quý Dư Tích. Cô ta chỉ biết Quý Dư Thận lại một lần nữa đứng về phía mình. Thế là cô ta đứng dậy lau nước mắt, ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước ra cửa.
Không còn người ngoài, mẹ Quý lúc này mới thở phào một hơi, nói với Quý Dư Thận (thật ra là thầm giải thích cho Quý Dư Tích): “Dư Thận, mẹ biết con vì có bệnh khó nói, không thể sinh con, nên mới luôn nhượng bộ, nhường nhịn nó. Nhưng chúng ta đều biết, chuyện này đâu thể hoàn toàn trách Nguyên Tử Tịch đúng không? Con cứ dung túng nó hết lần này đến lần khác như vậy, không nghĩ đến hậu quả sao?”
Quý Dư Thận trầm mặc không nói.
Ngược lại, Quý Dư Tích mở to mắt, nhìn anh cả với vẻ không thể tin nổi:
【 Tình hình gì đây? Anh cả bị bệnh khó nói, không thể sinh con á?! 】
Quý Dư Thận cảm thấy hơi khó xử, nhưng Quý Dư Tích là em trai ruột của anh, là người nhà thân thiết nhất, bây giờ cũng đã lớn, không cần thiết phải giấu giếm nó.
Nghĩ vậy, anh cười khổ nói với mẹ Quý: “Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi ạ, sau này con sẽ để mắt đến cô ấy.”
Thấy anh như vậy, trong lòng mẹ Quý cũng rất khó chịu.
“Nếu không phải Nguyên Tử Tịch chen ngang, phá hỏng hôn sự của con, con cũng đâu có cưới nó. Cưới thì cũng cưới rồi, thế mà lại cố tình phát hiện ra chuyện vô sinh trong đợt kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, nó lại còn không rời không bỏ nhất quyết đòi gả, mới thành ra thế này. Mẹ thấy mấy năm nay nó càng ngày càng không ra thể thống gì, sau này con còn phải chịu khổ dài dài.”
Nói đến đây, mẹ Quý lại nghĩ đến chuyện cậu út từng tiết lộ con cả sẽ bị liệt nửa người rồi bị bỏ rơi, càng muốn khóc. Sao số Dư Thận lại khổ thế này?
Quý Dư Thận an ủi mẹ: “Mẹ đừng buồn, vài năm nữa đợi Dư Khảng, Dư Tích kết hôn, sớm muộn gì mẹ cũng có cháu bế thôi.”
Quý Dư Tích càng nghe lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng không nhịn được tung ra một tin tức động trời:
【 Hai người khoan đã, rốt cuộc là ai nói anh cả bị vô sinh? Hai người họ kết hôn ba năm không có con, vấn đề là ở Nguyên Tử Tịch mới đúng chứ?! 】
Quý Dư Thận lập tức sững sờ.
Mẹ Quý ngây người: Cái gì?!
Hai mẹ con nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.