Em chỉ có một đứa em trai này, cả đời nó cũng chỉ cưới vợ một lần. Em làm chị gái, cho nó nhiều sính lễ một chút thì có sao đâu?”

Lúc Quý Dư Tích xuyên tới, câu đầu tiên cậu nghe được chính là câu này.

Lúc đó cậu đang ngồi trong góc, trong phòng khách ngoài cậu ra còn có bốn người khác. Một người phụ nữ trong số đó đang che mặt khóc, câu vừa rồi chính là do cô ta nói ra.

Quý Dư Tích tranh thủ lúc không ai chú ý, khẽ cử động các bộ phận cơ thể, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc bao trùm lấy cậu.

Trước khi xuyên tới, cậu là một hệ thống, vì hoàn thành tốt nhiệm vụ mà được về hưu, sau đó trọng sinh làm người. Cậu vẫn nhớ lần cuối cùng cấp trên liên lạc với mình, cấp trên nói sẽ sắp xếp cho cậu trọng sinh vào một thế giới cậu từng làm việc, và còn bí mật tỏ ý sẽ cho cậu một “bàn tay vàng”. 

Sau đó cậu liền tới đây.

Nhưng Quý Dư Tích cũng không chắc chắn "bàn tay vàng" của mình là gì.

Cậu chẳng khác gì người thường, chỉ là trong đầu vẫn giữ lại một phần chức năng của hệ thống.

Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng của cậu?

“Không thể nói như vậy được.” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa đưa tay day day giữa hai hàng lông mày rồi lại buông ra.

“Tử Thần kết hôn, chúng ta làm chị gái, anh rể thì đúng là nên góp sức. Nhưng em xem lại danh sách sính lễ em đòi đi, năm căn biệt thự ở Nam Thành, ba căn hộ lớn ở Bắc Thành, hai tầng cửa hàng ở trung tâm thành phố, bốn chiếc siêu xe, một tòa nhà văn phòng…” Anh ta dừng lại một chút, không nhớ hết được phần sau, bèn tổng kết luôn, “Em không cảm thấy hơi quá đáng sao?”

Quý Dư Tích nghe danh sách sính lễ mà thầm lè lưỡi, nhà này giàu thật đấy.

Người phụ nữ nghe chồng liệt kê hàng loạt tài sản, có chút chột dạ liếc nhìn hai vị trưởng bối đang ngồi im lặng trên sofa, giải thích: “Em biết danh sách sính lễ này hơi hậu hĩnh, nhưng với nhà họ Quý chúng ta mà nói thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi mà.”

Người đàn ông thở dài, nói tiếp: “Em cũng nói là nhà họ Quý, nếu hôm nay là Dư Khảng hay Dư Tích muốn kết hôn, danh sách sính lễ này đương nhiên không thành vấn đề. Vấn đề là em trai em họ Nguyên, nhà họ Nguyên các người không định bỏ ra sính lễ, lại trông chờ nhà họ Quý chúng ta bỏ ra hết à?”

Quý Dư Tích lập tức mở to mắt.

Nhà họ Quý, Dư Khảng, cậu biết đây là gia đình nào rồi.

Trong một cuốn sách cậu từng làm việc có thiết lập như thế này: gia tộc hào môn hàng đầu họ Quý có ba người con trai, con cả Quý Dư Thận, con hai Quý Dư Khảng, con út sinh ra không lâu thì chết yểu, nghe nói còn chưa kịp đặt tên. Lúc đó, ký chủ của cậu thấy cách đặt tên này hay nên cũng đặt cho cậu một cái tên tương tự, gọi là Quý Dư Tích.

Bây giờ cậu đã trở thành cậu ba nhà họ Quý trong truyện (phiên bản khỏe mạnh).

Suy ra, người đàn ông trước mắt chính là anh cả Quý Dư Thận, còn người phụ nữ đang khóc thút thít kia hẳn là chị dâu cả nhà họ Quý - Nguyên Tử Tịch. Hai vị trưởng bối ngồi im lặng trên sofa chắc chắn là ba Quý và mẹ Quý.

Câu hỏi vừa rồi của anh cả đã chạm đúng vào chỗ đau của chị dâu, cô ta lập tức chỉ trích: “Em gả cho anh ba năm rồi, mà anh lúc nào cũng ‘nhà họ Nguyên các người’, ‘nhà họ Quý chúng ta’, chưa bao giờ coi em là người một nhà cả.”

Nói rồi, cô ta lại khóc nấc lên.

Anh cả bất lực: “Em nói cái gì vậy.”

Mẹ Quý nghe đến đây, đành ra mặt hòa giải: “Tử Tịch, Dư Thận không có ý đó đâu, con đừng nghĩ nhiều.”

Vì có trưởng bối xen vào, Nguyên Tử Tịch ngừng khóc, lau nước mắt nói: “Nếu đã coi con là người một nhà, vậy còn phân biệt em trai của con hay em trai của anh ấy gì nữa. Tử Thần cũng tốt, Dư Khảng, Dư Tích cũng tốt, đều là em trai cả, kết hôn thì phải như nhau mới đúng chứ. Đợi sau này Dư Khảng, Dư Tích kết hôn, sính lễ có hậu hĩnh hơn nữa con cũng bằng lòng chuẩn bị, những thứ này thật sự chẳng đáng là bao.”

Lý lẽ cùn này của cô ta khiến mẹ Quý cũng phải bó tay. Nhà họ Nguyên mấy năm nay đã sa sút, số tài sản này gần như tương đương một nửa gia sản nhà họ Nguyên, vậy mà trong miệng Nguyên Tử Tịch lại thành “chẳng đáng là bao”.

Mẹ Quý liếc nhìn Quý Dư Thận, hy vọng anh giải quyết.

Quý Dư Thận lại trầm mặc không nói.

Nguyên Tử Tịch lại nói: “Mẹ đừng giận, con biết danh sách sính lễ này hơi hậu hĩnh. Nhưng bạn gái của Tử Thần…”

Cô ta chưa nói hết câu, chuông cửa đột nhiên vang lên. Nguyên Tử Tịch lập tức đứng dậy, nói: “Chắc chắn là Tử Thần đến rồi, con gọi nó qua đây để bàn bạc chi tiết về hôn lễ.”

Cô ta vẫy tay, người giúp việc trong nhà liền đi mở cửa.

Cùng lúc đó, ba Quý cũng đứng lên, nói với mẹ Quý: “Không phải bảo muốn ra ngoài sao? Còn không đi thay quần áo.”

“Đi thay ngay đây.” Mẹ Quý ném cho Quý Dư Thận một ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó bà lại quay sang Quý Dư Tích, miệng nở nụ cười, “Tích Bảo đi cùng luôn nhé, sắp Tết rồi, chúng ta đi dạo phố nào.”

“A? Con ạ?” Quý Dư Tích vẫn còn ngơ ngác.

Nguyên Tử Tịch liếc cậu một cái, dường như có chút thấy chướng mắt. Dừng hai giây, cô ta cười nói xen vào: “Em út cũng đi đi, qua năm là 18 tuổi rồi.”

Quý Dư Tích tuy không hiểu đi dạo phố thì liên quan gì đến tuổi tác, nhưng cậu lại nghe ra được ý đuổi người của Nguyên Tử Tịch.

Thật buồn cười, trước hôm nay, toàn là cậu ra lệnh cho ký chủ, đây là lần đầu tiên có người ngược lại yêu cầu cậu.

Tính nổi loạn của Quý Dư Tích trỗi dậy, càng muốn cậu đi, cậu lại càng muốn ở lại.

Không những tự mình ở lại, cậu còn muốn giữ cả ba Quý, mẹ Quý lại nữa.

Thế là, cậu tò mò hỏi ba mẹ Quý: “Nhưng mà ba mẹ ơi, chị dâu muốn bàn chuyện đám cưới với anh Tử Thần. Nếu nhà mình lo đám cưới cho anh Tử Thần, vậy chúng ta cũng nên cùng nghe xem sao chứ ạ?”

Mẹ Quý vừa nghe câu này, suýt nữa thì bật cười. Con trai út lúc nào cũng ngốc nghếch, bất thình lình nói một câu ngây ngô mà lại nghe thuận tai lạ thường.

Nguyên Tử Tịch cũng hơi xấu hổ, giải thích: “Em út hiểu lầm rồi, đám cưới là nhà họ Nguyên chúng ta lo.”

Chẳng qua cô ta muốn nhà họ Quý bỏ tiền ra thôi.

Quý Dư Tích mở to mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh, “Ra là vậy ạ, con thấy chị dâu đòi chuẩn bị sính lễ cho anh Tử Thần, lại còn muốn bàn bạc chi tiết hôn lễ ở nhà mình, nên cứ tưởng bên nhà họ Nguyên không tiện, mới phải để chị gái đã lấy chồng lo liệu đám cưới chứ.”

Cái gì mà nhà họ Nguyên không tiện, nói cứ như nhà họ Nguyên không có ai vậy.

Mẹ Quý quay đầu đi, lén lấy tay che khóe miệng đang nhếch lên. Ba Quý cũng đặt tay lên ngực, dùng tiếng ho để che giấu.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyên Tử Tịch hoàn toàn cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Quý Dư Tích toàn là lạnh lẽo.

Lúc này, Nguyên Tử Thần vừa hay bước vào.

Anh ta không biết Quý Dư Tích vừa nói gì, chỉ nghe được câu cuối cùng, liền chen vào nói: “Đám cưới của tôi đương nhiên là do chị gái tôi lo liệu rồi, chị tôi làm việc gì tôi cũng yên tâm nhất.”

Lời này người nhà họ Nguyên thường xuyên nói, trước đây cũng không ai thấy có vấn đề gì.

Hôm nay lại nghe ra một ý khác.

Mọi người nhà họ Quý đều nhìn chị em nhà họ Nguyên với ánh mắt kỳ quái.

Quý Dư Thận nhíu mày, mở miệng nói: “Tử Thần nói năng cẩn thận, đám cưới của cậu là do nhà họ Nguyên lo liệu, chị cậu chỉ giúp đỡ thôi, đừng có đảo lộn vai vế.”

Nguyên Tử Thần khựng lại, hôm nay anh rể nói chuyện nghe có vẻ hơi khác thường. 

Anh ta vội nhìn chị gái, sắc mặt Nguyên Tử Tịch cũng khó coi, nhưng cô ta vẫn ra hiệu cho em trai, bảo Nguyên Tử Thần chào hỏi bố mẹ Quý trước.

Nguyên Tử Thần theo lễ nghĩa chào hỏi bố mẹ Quý trước, sau đó gọi Quý Dư Thận một tiếng anh rể, cuối cùng nhìn về phía Quý Dư Tích, khẽ hếch mũi, không nói lời nào.

Quý Dư Tích lười để ý đến anh ta, dứt khoát nhắm mắt lại, tìm kiếm tình tiết liên quan trong bộ nhớ hệ thống của mình. Cậu đã làm việc ở quá nhiều thế giới, tình tiết gần như quên hết rồi, đặc biệt là nhà họ Quý trước đây chỉ là nhân vật làm nền.

Nguyên Tử Tịch nhìn ba mẹ Quý, cười mở lời hỏi: “Ba mẹ không phải định ra ngoài sao? Chuyện nhỏ này của Tử Thần, con với Dư Thận xử lý được ạ.”

Chỉ cần ba mẹ Quý không có mặt, cô ta tự tin có thể thuyết phục được Quý Dư Thận đồng ý với danh sách sính lễ này.

Mẹ Quý nhìn cậu con trai út, có lẽ cảm thấy màn kịch vui vừa rồi khá thú vị, bèn ngồi xuống lại, nói: “Dư Tích nói đúng đấy, chúng ta nên cùng nghe xem sao.”

Ba Quý thấy vậy, cũng ngồi xuống cùng bà.

Nụ cười trên mặt Nguyên Tử Tịch cứng đờ, nhưng không dám đuổi họ đi. Đành phải nặn ra một nụ cười gượng gạo, bảo Nguyên Tử Thần ngồi xuống cạnh Quý Dư Tích, rồi sai người giúp việc đổi trà cho mọi người.

【 Aaaaaa! Sao lại thế này, cả nhà đều không có kết cục tốt đẹp gì hết vậy?! 】

Một câu nói sắc lẻm, chói tai đột nhiên đập vào tai người nhà họ Quý.

Ba Quý, mẹ Quý và cả Quý Dư Thận đang cầm tách trà, tay đồng loạt run lên, trà đổ ra ngoài quá nửa ly.

Nguyên Tử Tịch vừa đổi trà xong còn chưa kịp ngồi xuống, liền thấy mọi người đều có biểu hiện lạ. Cô ta vội chỉ huy người hầu lấy khăn lau, rồi nghi ngờ nhìn ba người nhà họ Quý, tự hỏi có phải họ cố tình gây sự với mình không.

Ba Quý và mẹ Quý thì kinh ngạc nhìn nhau vài giây, rồi lại nhìn những người còn lại trong phòng. Con trai cả cũng giật mình như họ, hẳn là đã nghe thấy câu nói đó, chị em nhà họ Nguyên thì sắc mặt bình thường, còn cậu con trai út vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếp theo, ba người nhà họ Quý cùng lúc nhìn về phía Quý Dư Tích, câu nói vừa rồi rõ ràng là giọng của Quý Dư Tích.

【 Sau khi ba mẹ ly hôn, ba phá sản, nợ nần chồng chất! 】

【 Mẹ thì thân bại danh liệt, tuổi già không nơi nương tựa!! 】

【 Anh cả liệt nửa người, bị vợ bỏ rơi!!! 】

【 Anh hai… Anh hai thành nghi phạm giết người!!!! Sao hôm nay anh hai không ở nhà? À đúng rồi, anh ấy đang ở trường. 】

Mỗi một câu, giọng Quý Dư Tích lại càng nặng nề hơn, đến câu cuối cùng, cậu gần như suy sụp, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi của những người xung quanh.

Nghe được tiếng lòng của cậu, ba người nhà họ Quý mặt lộ vẻ kinh hoàng, con trai út bị trúng tà hay đột nhiên có năng lực tiên tri vậy?

“Dư Tích.” Mẹ Quý không nhịn được gọi cậu.

Quý Dư Tích mở mắt ra giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu nhìn sang, hỏi: “Sao thế mẹ?”

Mẹ Quý muốn nói lại thôi.

Ba Quý vội nói: “Có phải mệt rồi không, mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ông lén huých tay mẹ Quý, không muốn bà vạch trần chuyện này.

“Không sao đâu ạ, con không mệt.” Quý Dư Tích đón nhận ánh mắt quan tâm của ba Quý, thầm thề trong lòng:

【 Gia đình tốt như vậy, mình nhất định phải ngăn cản bi kịch xảy ra! 】

Mẹ Quý lập tức cảm động: “Tích Bảo, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan.”

Quý Dư Tích: “?”

【 Sao mẹ đột nhiên khen mình thế nhỉ, mấu chốt bây giờ không phải là sính lễ của Nguyên Tử Thần sao? Mình phải xem xem cái tên Nguyên Tử Thần này có câu chuyện gì đây. 】

Mẹ Quý vốn định bảo Quý Dư Tích về phòng, nghe được câu tiếng lòng này của cậu, lập tức thay đổi chủ ý.

Bà trao đổi với ba Quý và anh cả Quý một ánh mắt mà chỉ họ mới hiểu, rồi lại nâng tách trà lên.

Nguyên Tử Thần vẫn luôn chờ bố mẹ Quý hỏi thăm chuyện cưới xin của mình, để tiện dẫn dắt đề tài sang chuyện sính lễ, nhưng khổ nỗi bố mẹ Quý quyết tâm không mở miệng, cứ giữ bộ dạng “mời cậu bắt đầu màn trình diễn của mình”.

Nguyên Tử Tịch bận rộn tới lui rót hai lượt trà, cuối cùng ngồi xuống, lại phát hiện không một ai nói chuyện. Cô ta đành phải cố gắng khuấy động không khí: “Ba, mẹ, báo cáo với ba mẹ một chút, ngày cưới của Tử Thần đã chọn xong rồi ạ.”

Cô ta nháy mắt với Nguyên Tử Thần, anh ta hiểu ý, vội nói: “Định vào cuối tháng này ạ.”

Bố mẹ Quý gật gật đầu, tỏ ý đã biết, nhưng vẫn không nói gì, chỉ liếc nhìn Quý Dư Thận một cái.

Quý Dư Thận với tư cách là anh rể, đành phải mở miệng hỏi thay mọi người: “Cuối tháng là ngày nào, sao lại gấp gáp thế?”

Nguyên Tử Thần đã chờ câu này từ lâu.

Anh ta lập tức cười đáp: “Ngày 28 ạ, vì bạn gái cháu có thai rồi.”

Lời này vừa nói ra, Quý Dư Thận cùng bố mẹ Quý đều hơi sững sờ.

Nguyên Tử Tịch ở bên cạnh vẫn luôn quan sát, nhìn thấy sắc mặt ba người, không khỏi thầm đắc ý.

Nguyên Tử Thần nói tiếp: “Cháu vốn không định cưới sớm như vậy, nhưng có con rồi thì phải cho con một gia đình trọn vẹn. Chị gái cháu nói nếu kéo dài thêm nữa thì mặc váy cưới sẽ không đẹp, vì vậy mới định ngày vào cuối tháng.”

Trên mặt anh ta tràn đầy nụ cười hạnh phúc, có thể thấy anh ta rất hài lòng với hôn sự này.

Nguyên Tử Tịch khoác tay Quý Dư Thận, làm nũng nói: “Chồng ơi, em vừa định nói cho anh biết đấy. Chính vì em dâu có thai, nên em mới muốn chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh một chút, để vợ chồng nó yên tâm. Đây là đứa cháu đầu tiên của thế hệ chúng ta đó, anh lúc nào cũng thương Tử Thần như thương Dư Khảng, Dư Tích mà, sẽ không phản đối đâu đúng không?”

Mẹ Quý nghe những lời này thấy thật chói tai.

Đứa cháu đầu tiên cái gì chứ? Nhà họ Quý chúng ta không thèm con cháu nhà họ Nguyên các người! Muốn lấy tiền nhà họ Quý để sĩ diện, còn muốn nhà họ Quý phải hạ mình, làm gì có chuyện đó!

Bà đặt mạnh tách trà xuống, chuẩn bị nổi giận.

【 Gọi em dâu sớm thế? Em dâu của chị hình như có tới ba người bạn trai lận, em trai chị chỉ xếp thứ ba thôi, đứa bé chưa chắc đã là của nó đâu. 】

Quý Dư Tích đã tìm được tình tiết liên quan đến Nguyên Tử Thần, đang xem say sưa, cuối cùng nhớ ra mà phàn nàn một câu.

Ba Quý, mẹ Quý và Quý Dư Thận kinh hãi: Cái gì?!

Ngọn lửa giận sắp bùng lên của mẹ Quý tức thì tắt ngấm, bà thậm chí còn vui vẻ nâng tách trà lên, uống một ngụm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play