Lúc Nguyên Tử Thần nhận được tin nhắn gửi hàng loạt, anh ta đang cãi nhau với Nguyên Tử Tịch.

Nghe chị gái cũng muốn điều tra Bạch Tuyên, anh ta tức giận tột độ. Rõ ràng Bạch Tuyên là một cô gái ngoan ngoãn, đơn thuần như vậy, nắm tay thôi cũng đỏ mặt, lúc hôn thì càng luống cuống chân tay, ngây thơ như một trái cây vừa chín tới còn phủ lớp lông tơ.

Anh ta đã thề sẽ đối tốt với cô ấy cả đời.

Nguyên Tử Tịch kiên nhẫn giải thích với anh ta: “Chị không phải nghi ngờ Bạch Tuyên, con cái nhà giàu trước khi kết hôn đều phải điều tra lý lịch, tại sao chúng ta lại phải khác mọi người chứ.”

“Em không nói chuyện được với chị.” Nguyên Tử Thần đưa màn hình điện thoại ra cho cô ta xem, “Thấy không, em nhận được không ít tin nhắn kiểu bảo em đi bắt gian như thế này, lần nào cũng là vu khống cả. Nếu chị không tin, hôm nay đi cùng em, em sẽ đích thân chứng minh cho chị thấy Bạch Tuyên trong sạch.”

“Không ít?” Nguyên Tử Tịch mí mắt giật giật, “Là cùng một người gửi sao? Sao em chưa bao giờ nói với chị?”

Nguyên Tử Thần: “Không phải, tin nhắn giả thì em nói làm gì.”

Anh ta ung dung cầm lấy chìa khóa xe, ra hiệu cho Nguyên Tử Tịch cùng ra cửa.

Trong lòng Nguyên Tử Tịch lại dấy lên vài phần nghi ngờ và lo lắng.

Chẳng trách ba chồng lại bảo cô ta đi điều tra Bạch Tuyên, nếu chỉ một người gửi tin nhắn nhắc nhở như vậy thì còn có thể là nhầm lẫn. Nhưng vài người cùng gửi thì khả năng đó lại tăng lên rất nhiều.

Chẳng lẽ Bạch Tuyên thật sự có vấn đề?

Nguyên Tử Tịch không dám nghĩ sâu, vội bảo tài xế đuổi theo xe em trai mình, một đường chạy về hướng Nam Thành.

……

Bên nhà họ Quý lúc này cũng đang trên đường.

Xe do Quý Dư Thận lái, trên xe là ba mẹ Quý và Quý Dư Tích.

Quý Dư Tích hoàn toàn không biết cả nhà họ đang đi hóng chuyện.

Bởi vì ba mẹ Quý nói với cậu rằng khách sạn bên Nam Thành xảy ra chút chuyện, anh cả cần qua đó xử lý. Vừa hay khách sạn mới ra món mới, cả nhà cùng đi ăn thử.

Mẹ Quý còn cố ý nói với cậu là đã gọi cả hai chị em Nguyên Tử Tịch và Nguyên Tử Thần cùng đi ăn thử.

Quý Dư Tích nghe thấy tên hai người này, mắt đột nhiên sáng rực, vui vẻ theo mọi người lên xe.

【 Chẳng lẽ Nguyên Tử Thần là vì đi ăn thử món mới, nên mới vô tình phá vỡ chuyện tốt của ba người kia, rồi quỳ xuống đất khóc rống sao? 】

Lời này vừa vang lên, ba người còn lại nhà họ Quý lại chấn động.

Cái gì mà phá vỡ chuyện tốt của ba người? Không thể nào là bắt gian tại giường chứ?

Quý Dư Thận không nhịn được nhìn về phía Quý Dư Tích, muốn nói em còn biết gì nữa thì nói hết ra đi, đừng lát nữa lại thêm một bất ngờ, em không thấy ba mẹ đều ngẩn người ra rồi à.

Quý Dư Tích cảm nhận được ánh mắt của anh cả, cười với anh một cái, rồi thầm phàn nàn:

【 Anh cả cứ nhìn em làm gì, lái xe cẩn thận đi chứ, lỡ để Nguyên Tử Thần đến trước, chúng ta chẳng phải sẽ bỏ lỡ phần đặc sắc nhất sao. 】

Quý Dư Thận: “……”

Anh rất muốn nói, yên tâm đi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ màn kịch hay này đâu.

Bởi vì Quý Dư Thận suốt đường đi đều đeo tai nghe, nhận thông tin trực tiếp từ khách sạn.

Bên khách sạn báo cho anh biết, Bạch Tuyên mỗi lần nhận phòng, thường ở lại hai ba ngày mới rời đi, trong thời gian đó cũng có ra ngoài ăn cơm. Những lúc không ra ngoài, cô ta sẽ gọi đồ ăn lên phòng, ví dụ như hôm nay, cô ta đã gọi dịch vụ phòng.

Quý Dư Thận nghe tin này, quả thực không biết nói gì hơn.

Lại bị em út nói trúng rồi, đây là bận rộn trong phòng đến mức không có thời gian ra ngoài ăn cơm luôn sao?

Anh thật sự bó tay, dứt khoát hỏi ba Quý về tình hình của chị em nhà họ Nguyên: “Ba, tình hình bên Tiểu Trần thế nào rồi ạ?”

Ba Quý trả lời: “Không nhanh bằng chúng ta.”

Tiểu Trần là tài xế nhà họ, vừa hay chính là người chở Nguyên Tử Tịch ra ngoài.

Trước khi lên xe, ba Quý đã gọi điện cho Tiểu Trần, sau đó Tiểu Trần liền chia sẻ vị trí trực tiếp cho ông.

Cả nhà vừa đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Quý Bồng, tai nghe của Quý Dư Thận đột nhiên báo cáo một tin mới.

“Anh Thận, Bạch Tuyên và hai vị khách của cô ta xuống lầu rồi, đang đi thang máy đến bãi đỗ xe tầng hầm hai, có vẻ chuẩn bị ra ngoài.”

Sao lại trùng hợp thế, Nguyên Tử Thần còn chưa tới mà!

Quý Dư Thận lập tức nói: “Biết rồi, tìm cách giữ chân họ một lát.”

Nhân viên khách sạn nói: “Vâng, tôi sẽ chặn họ ở thang máy trước, nhưng mà anh Thận, chỉ giữ chân được một lát thôi ạ.”

Quý Dư Thận: “Biết rồi.”

Anh lại nhìn sang ba Quý, ba Quý cúi đầu nhìn định vị trên điện thoại, nhỏ giọng nói: “Chắc còn khoảng năm phút nữa.”

Quý Dư Thận đỗ xe xong, thầm tính toán thời gian.

Quý Dư Tích thì sốt ruột không biết Nguyên Tử Thần đã đến chưa, cứ muốn mẹ Quý gọi điện hỏi Nguyên Tử Tịch.

Mẹ Quý trong lòng khổ không nói nên lời.

May mà Quý Dư Thận thông minh, lập tức đỡ lời giúp bà: “Chị em nhà họ Nguyên chưa tới, chúng ta đợi trong xe một lát, đợi họ tới rồi cùng lên.”

Quý Dư Tích lúc này mới yên tâm.

Vài phút sau, cửa thang máy đột nhiên có ba người bước ra.

Cùng lúc đó, tai nghe của Quý Dư Thận báo cáo: “Xin lỗi anh Thận, không giữ được nữa, họ ra rồi.”

Quý Dư Thận: “Biết rồi.”

Nguyên Tử Thần vẫn chưa tới.

Quý Dư Thận tháo tai nghe, nhìn ba người Bạch Tuyên, có chút bó tay.

Quý Dư Tích cũng phát hiện ra bọn họ.

Cậu không quen Bạch Tuyên, nhưng ba người này đi đường cứ dính lấy nhau, cô gái ở giữa lúc thì nắm tay người đàn ông bên trái, lúc thì làm nũng với người đàn ông bên phải, nhìn là biết rất không bình thường.

【 Sao lại ra rồi, Nguyên Tử Thần còn chưa tới mà. Không lẽ bỏ lỡ rồi sao? 】

Quý Dư Tích sốt ruột trong lòng.

Ai ngờ ba người Bạch Tuyên lại dừng ngay cạnh xe của họ.

Bạch Tuyên lần lượt nắm tay hai người đàn ông, nũng nịu nói: “Gần đây các anh đừng tới tìm em nữa, bị anh ấy phát hiện thì không hay đâu.”

Người đàn ông bên trái hừ một tiếng, nói: “Thì sao chứ, nếu nó không chấp nhận được thì bảo nó biến đi. Em có bọn anh là chưa đủ sao?”

Người đàn ông bên phải cũng nói: “Tuyên Nhi hà tất phải gả cho nó làm gì?”

Bạch Tuyên lắc lắc tay hai người, làm nũng nói: “Lại nói mấy lời này, em đã nói rồi mà, bảo bảo cần có bố. Vả lại anh ấy cũng không có gì không tốt, anh rể lại là Quý Dư Thận.”

Quý Dư Thận: “???”

Ba mẹ Quý và Quý Dư Tích: “!!!”

Quý Dư Tích bừng tỉnh ngộ:

【 Cô ta còn nhắm cả anh cả của mình à, mắt nhìn tốt thật đấy, anh cả đúng là đẹp trai hơn Nguyên Tử Thần. 】

Quý Dư Thận: “……”

Em chỉ có thể nói như thế thôi sao?

Người đàn ông bên trái nghe thấy tên Quý Dư Thận thì lộ vẻ không vui, Bạch Tuyên nhận ra, lập tức nói: “Đừng như vậy mà, nhà họ Quý có tiền, em chỉ không nỡ để các anh vất vả làm việc, nên mới muốn tiếp cận Quý Dư Thận, đợi em tóm được anh ta, có cái máy ATM này rồi, các anh sẽ không cần vất vả như vậy nữa.”

Quý Dư Tích liếc trộm sắc mặt anh cả, cảm thấy mặt anh cả đã xanh mét, xem ra tức giận không nhẹ.

Người đàn ông bên trái của Bạch Tuyên dường như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, còn phàn nàn: “Nếu không phải Quý Dư Thận đã kết hôn, Quý Dư Khảng lại là một tên mọt sách không hiểu phong tình, Tuyên Nhi cũng sẽ không chuyển mục tiêu sang Nguyên Tử Thần.”

Ba mẹ Quý kinh hãi: Cái gì?! Còn định nhắm vào cả thằng hai Dư Khảng nữa?!

Quý Dư Thận nghẹn cục tức cuối cùng cũng nuốt xuống được, may mà còn có Quý Dư Khảng chịu trận cùng.

Người đàn ông bên phải đưa tay sờ bụng Bạch Tuyên, nói: “Tiếc là con trai tôi phải gọi người khác là bố.”

Người đàn ông bên trái nhướng mày, lập tức nói: “Con trai anh cái gì, rõ ràng là con trai tôi. Tính theo ngày thì khoảng thời gian đó là tôi ở bên Tuyên Nhi.”

Người đàn ông bên phải thì đắc ý nói: “Ban ngày Tuyên Nhi ở bên tôi.”

Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía Bạch Tuyên, Bạch Tuyên yếu ớt tỏ vẻ: “Thật ra… Nguyên Tử Thần cũng có khả năng.”

Cả nhà họ Quý đồng loạt ngã ngửa.

Mẹ Quý căm tức mắng: “Đồ không biết xấu hổ, thằng nhóc nhà họ Nguyên mắt mũi kiểu gì thế, tìm cái loại hàng đó mà coi như bảo bối, đúng là có mắt như mù! Còn định hại cả Dư Thận và Dư Khảng nhà mình nữa.”

Tiếng động trong xe đã thu hút sự chú ý của ba người bên ngoài, một người đàn ông trong số đó tiến về phía xe họ hai bước.

Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên cách đó không xa.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, chính là Nguyên Tử Thần.

Quý Dư Tích vô cùng phấn khích: “Nguyên Tử Thần đến kịp rồi kìa, mình cứ tưởng anh ta không tới, lo lắng vô ích nãy giờ.”

Quý Dư Thận cũng nhìn sang ba Quý, ba Quý nhỏ giọng nói: “Có lẽ nó đi trước nên đến trước, Tiểu Trần và Nguyên Tử Tịch ở phía sau, sắp đến rồi.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, một chiếc Mercedes màu trắng bật đèn xi nhan rẽ vào, đúng là chiếc xe do tài xế Tiểu Trần lái.

Nhưng bốn người ngoài xe không ai để ý đến Nguyên Tử Tịch.

Bạch Tuyên nhìn thấy Nguyên Tử Thần xuất hiện thì rõ ràng thoáng hoảng sợ, sau đó lại trấn tĩnh lại, cười nói với Nguyên Tử Thần: “Tử Thần, anh đến đúng lúc lắm, em sắp lấy chồng rồi, hai anh trai em đến thăm em, em đang định gọi điện cho anh đây, không ngờ anh cũng ở đây.”

Cô ta nói rồi tiến lên một bước, định kéo tay Nguyên Tử Thần.

Nhưng lại bị Nguyên Tử Thần hất ra không thương tiếc, Nguyên Tử Thần vẻ mặt suy sụp nhìn cô ta, nói: “Anh nghe thấy hết rồi!”

Anh ta và chị gái xuất phát trước sau không lâu, trên đường gặp nhiều đèn đỏ, xe chị gái đi theo một lúc là không thấy đâu nữa. Vì vậy anh ta mới đợi ở bãi đỗ xe, không ngờ lại gặp phải cảnh Bạch Tuyên dan díu với hai người đàn ông này.

Hai người đàn ông một trái một phải vội vàng đỡ lấy Bạch Tuyên, đồng thời trách mắng Nguyên Tử Thần: “Cậu không biết cô ấy đang mang thai sao!”

Nguyên Tử Thần tuyệt vọng nhìn Bạch Tuyên: “Đứa bé rốt cuộc là con của ai?”

Bạch Tuyên cắn môi, nói: “Là của anh.”

“Em còn lừa anh!” Nguyên Tử Thần loạng choạng, “Em rõ ràng, rõ ràng…”

Anh ta không nói nên lời, cuộc đối thoại vừa rồi của ba người kia anh ta nghe rõ mồn một, chính Bạch Tuyên còn không biết bố đứa bé là ai, vậy mà bây giờ dám nói với anh ta đứa bé là của anh ta.

【 Nguyên Tử Thần sắp sụp đổ rồi. 】

Quý Dư Tích ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài.

Quý Dư Thận gật đầu, đúng là trông rất đáng thương. Nhưng nghĩ đến mục tiêu của Bạch Tuyên là mình, anh lại cảm thấy Nguyên Tử Thần đáng đời, ai bảo không biết nhìn người.

“Em không muốn lừa anh!” Bạch Tuyên đột nhiên tiến lên một bước, “Anh chỉ cần chấp nhận họ, anh chính là bố của đứa bé. Không chỉ anh, họ cũng là bố của đứa bé. Anh không thể chấp nhận thì em không trách anh, chỉ là anh không yêu em bằng họ thôi, nhưng em lại yêu tất cả các anh.”

Nguyên Tử Thần ngây người nhìn Bạch Tuyên, và cả hai người đàn ông bên cạnh cô ta.

Trên mặt hai người đàn ông kia là vẻ thương tiếc không hề khác biệt.

Thật là nực cười.

Nguyên Tử Thần buồn nôn tột độ, đột nhiên cúi người nôn khan.

“Tuyên Nhi chúng ta đi thôi, tấm chân tình của em cuối cùng lại trao nhầm người rồi.” Một người đàn ông lạnh lùng nhìn Nguyên Tử Thần, đỡ Bạch Tuyên chuẩn bị rời đi, Bạch Tuyên cũng đau lòng gật đầu.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh lao ra, “Bốp ——” một cái tát giáng thẳng vào mặt Bạch Tuyên.

Là Nguyên Tử Tịch, cô ta tuy đến muộn nhưng cũng nghe được đại khái. Lại nhìn tình hình của mấy người ở đây, liền hiểu ra mọi chuyện.

“Đồ tiện nhân!” Cô ta căm hận mắng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên bất ngờ bị đánh lảo đảo.

Hai người đàn ông hoảng hốt, vội vàng ôm cô ta vào lòng, miệng còn trách móc lẫn nhau không trông chừng người cẩn thận.

Họ thậm chí không để ý thấy, sắc mặt Bạch Tuyên trắng bệch, từng giọt mồ hôi rịn ra từ trán.

“Bụng em!” Cô ta ôm bụng, kêu thảm thiết.

【 Chà chà, chuyện lớn rồi đây. 】

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play