Quá mức kỳ quái!
Một vị cung phi, làm sao lại biết rõ chuyện riêng trong phủ Lâm Võ Hầu? 

Vũ Văn Lan kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Yến Xu. 

Bởi vì thực sự quá đỗi khiếp sợ, trong lúc nhất thời hắn quên cả khắc chế, ánh mắt nhìn quá mức trực tiếp, thời gian dừng lại cũng quá lâu. 

Chỉ khiến Yến Xu bị nhìn đến mức toàn thân khó chịu, trong lòng âm thầm oán thán: Sao người này cứ nhìn mình mãi vậy? Lẽ nào mình dính gì lên mặt sao? 

Đương nhiên, vì sao hắn nhìn nàng, ngoài Vũ Văn Lan ra thì thiên hạ chẳng ai đoán được. 

Thế nhưng, ánh mắt kia — tất cả người trong điện đều trông thấy rõ ràng. 

Thái Hậu bỗng nhiên quay sang nói với Yến Xu: “Ngươi ở đây cũng đã khá lâu rồi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi. Ai gia có vài lời muốn nói riêng với bệ hạ.” 

Yến Xu như được đại xá, lập tức hành lễ lui ra: “Thần thiếp xin cáo lui.” 

Lời vừa dứt, liền cúi đầu lui ra ngoài điện, dáng vẻ ngoan ngoãn như một đóa hoa nhỏ khép nép nơi bụi cỏ. 

Chỉ là — Vũ Văn Lan biết rõ, nàng tuyệt đối không phải loại hoa cỏ yếu mềm đó. 

Thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng nàng khuất hẳn sau rèm ngọc, nội điện yên tĩnh trở lại, hắn mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt. Thế nhưng trong lòng vẫn như cũ bị chuyện vừa rồi xáo động mạnh mẽ. 

Nữ tử này... rốt cuộc là ai? 

Thái Hậu khẽ thở dài, chậm rãi mở lời: “Thường nói, quan khó xử chuyện trong nhà. Bệ hạ cũng không cần vì chuyện trong phủ Lâm Võ Hầu mà quá mức phiền lòng. Nếu hai người ấy thực sự không thể tiếp tục sống chung, thì cho họ hòa ly là được.” 

Vũ Văn Lan hoàn hồn, gật đầu nói: “Mẫu hậu nói phải, trẫm cũng đang tính toán như thế.” 

Thái Hậu mỉm cười, đáp lời: “Thời gian cũng không còn sớm, bệ hạ có muốn ở lại dùng vãn thiện (cơm tối) không?” 

Vũ Văn Lan vội vàng từ chối: “Ngự Thư Phòng còn có mấy quyển sổ con chưa phê, nhi thần không dám quấy rầy mẫu hậu.” 

Lời vừa dứt, hắn đứng dậy, rảo bước rời khỏi điện. 

Trong điện dần trở nên yên tĩnh. Thái Hậu chậm rãi bước đến bên cửa sổ phía tây, nữ quan Trúc Thư đi theo hầu hạ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đối với Lý mỹ nhân… tựa hồ có chút khác biệt.” 

Thái Hậu khẽ cười: “Bệ hạ ở tuổi này, đã nên có long tự.” 

Trúc Thư nhẹ nhàng gật đầu, không dám nhiều lời thêm. 

Chỉ nghe Thái Hậu lại căn dặn: “Miệng phải kín kẽ một chút. Việc trong cung của ai gia, không nên truyền ra ngoài làm loạn cung đình.” 

Mọi người trong điện đồng thanh cúi đầu, “Vâng.” 

Từ Từ An Cung trở về, chỉ hơn một canh giờ, trời đã tối hẳn. 

Vũ Văn Lan vội vàng phê mấy quyển sổ con, bữa tối cũng không có tâm trạng dùng, đến khi đêm xuống, hắn nằm trên long sàng rộng lớn, thế nhưng không tài nào chợp mắt. 

Suốt nửa buổi chiều cho đến tận đêm khuya, hắn vẫn luôn nghĩ tới một chuyện — nghĩ tới trăm lần cũng không ra manh mối. 

Nếu nàng thật sự là Lý Yến Xu, mà điều tra về Lý gia cũng không phát hiện điều gì khác thường, vậy nàng làm sao có thể biết được những chuyện mà người bình thường tuyệt đối không thể biết? 

Phải biết rằng — nàng vào cung đã ba năm, chưa từng bước ra khỏi cung nửa bước.  
Ngay cả hắn — thân là Hoàng Đế — cũng không hay biết những bí mật riêng tư của đám đại thần, vậy nàng làm sao có thể biết? 

Chẳng lẽ… 

Chẳng lẽ trong Vĩnh Ninh Điện còn có bí mật nào chưa từng bị lộ ra? 

Từ nhỏ đến lớn, Vũ Văn Lan tự nhận mình đã quen nhìn gió to sóng lớn, thế mà riêng sự việc lần này, hắn lại nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu thấu. 

Đến mức trằn trọc cả đêm, không sao chợp mắt nổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong cung đã trở nên yên tĩnh. 

Hắn đơn giản đứng dậy, khoác áo xuống giường, rời khỏi Càn Minh Cung. 

Chẳng bao lâu sau, Vũ Văn Lan đã tiến vào Vĩnh Ninh Điện. 

Bước lên nóc điện, hắn nhẹ nhàng vạch một mảnh ngói lưu ly, lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống —— 

Chỉ thấy nữ tử kia đang ngồi trước gương, cùng thị nữ trò chuyện. 

Nhẫn Đông vẫn một bộ dáng hưng phấn, nói: “Bệ hạ hôm nay cùng ngài nói nhiều lời như thế, các chủ tử ở biệt cung đều chưa từng có được, nhất định là coi trọng ngài rồi!” 

Từng thấy qua bao cảnh tự mình đa tình, Vũ Văn Lan không hề gợn sóng. 

Yến Xu thì lại thở dài: “Ngươi không hiểu đâu, hắn tuyệt đối sẽ không coi trọng ta.” 

Nhẫn Đông chỉ nghĩ nàng đang khiêm tốn, cười nói: “Ngài xinh đẹp như thế, Bệ hạ lại đang tuổi huyết khí phương cương, vì sao lại không thể coi trọng ngài chứ? Không phải có câu ‘nam nhân đều yêu mỹ nhân’ sao?” 

Yến Xu không đáp lời, trong lòng lại thở dài một tiếng: 【… Vị quân tử kia đang lúc huyết khí phương cương, nhưng hắn đâu phải nam nhân bình thường, ta có xinh đẹp cũng vô dụng a! 】 

Người nào đó trên nóc điện lập tức nhíu mày, gắng sức trấn định, giữ cho tâm bình khí hòa. 

Bất quá, nữ tử này đến cả thị nữ bên người cũng không tiết lộ, có phải nghĩa là… bí mật kia, vẫn chỉ một mình nàng biết? 

Trong điện, Yến Xu lại thở dài: “Không chỉ Bệ hạ sẽ không coi trọng ta, chỉ e còn sẽ rước lấy tai họa.” 

Hậu cung sói dữ rình mồi, ai nấy đều ánh mắt lóe lục quang, nếu để các nàng biết hôm nay Hoàng Đế đã cùng nàng – một tiểu mỹ nhân – nói mấy câu, chẳng phải lập tức sẽ chạy đến cắn nàng cho bằng được sao! 

Thậm chí đến cả xương cốt cũng không tha! 

Nhẫn Đông không phục nói: “Dù sao hôm nay là Thái Hậu triệu kiến ngài, cũng đâu phải ngài cố ý đi tới trước mặt người!” 

Yến Xu liếc nàng một cái qua gương đồng: “Các nàng có khi nào quan tâm ta có phải cố ý hay không? Ta mà đi tới, chẳng phải trong mắt các nàng là tự tìm đến!” 

Lời này cũng không sai. 

Nhẫn Đông á khẩu không trả lời được, đành phải đổi sang hỏi chuyện khác: “Nhưng vì sao Thái Hậu bỗng dưng lại triệu kiến ngài?” 

Yến Xu khẽ nhướng mày: “Chỉ e nàng cũng chẳng mong muốn để Hoàng thượng cùng nữ nhân nào khác ngoài chất nữ của mình nói chuyện.” 

Nhẫn Đông lại nói: “Vậy sao còn triệu kiến ngài? Thái Hậu cũng thật là…” 

Yến Xu cũng nhíu mày: “Đúng vậy đó.” 

Đầu tiên là Thái Hậu phá lệ truyền nàng yết kiến, sau lại là Hoàng Đế bỗng nhiên xuất hiện... 

Hai người này đang diễn cái tuồng gì vậy chứ? 

Thật nghĩ không ra, nàng bèn quyết định trước tiên triệu hoán hệ thống:【Thống Thống, nếu lại có người muốn hại ta, ngươi nhất định phải nói cho ta biết trước đấy.】 

Hệ thống: 【No problem.】 

Yến Xu lại âm thầm suy tính, cứ mãi như thế nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng sợ bị người hãm hại, chung quy không phải kế lâu dài. Có lẽ nên sớm tính kế mà thoát thân thì hơn. 

Không biết… còn có khả năng ra cung làm một dân nữ bình thường không? 

Người nào đó trên nóc nhà hơi nhướng mày: Muốn chạy? 

Đúng lúc này, chỉ thấy mấy cung nữ hợp lực khiêng chiếc bồn tắm bằng gỗ vào phòng. Ngay sau đó, từng thùng nước ấm được rót vào, hơi nóng bốc lên, sương mù nhanh chóng lan tràn khắp gian phòng. 

—— Vĩnh Ninh Điện vốn không lớn, lại chẳng giống các cung điện khác có địa long sưởi ấm, chỉ có mỗi chính phòng này là còn ấm áp chút ít. Mùa đông, Yến Xu chỉ có thể tắm rửa ở đây. 

Mái tóc vừa rồi đã bị hơi ẩm làm ướt, lúc này nhân lúc hơi nóng còn chưa tan, nàng nhanh chóng cởi bỏ y phục. 

Vũ Văn Lan theo bản năng quay đầu nhìn lại. 

Song chợt nhớ ra —— kia chẳng phải là phi tử của chính mình sao? 

Thế là hắn lại quay đầu liếc nhìn... 

Khụ. Trong phòng tuy hơi nước mờ mịt, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tầm mắt hắn. 

Trước mắt, thiếu nữ đang lần lượt cởi xuống áo khoác và váy lụa, chỉ còn lại trung y mỏng manh, phác họa ra dáng hình uyển chuyển dịu dàng. 

Tuyết trắng mênh mang như phủ lên vạn dặm giang sơn, điểm xuyết vài cánh hồng mai nơi đỉnh núi, quả là một cảnh đẹp khiến người ngẩn ngơ. 

Không ngờ dáng hình vốn tưởng mỗi ngày chỉ biết ăn uống như nàng, vậy mà lại có vòng eo thon thả, thân mình mềm mại, như chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể ôm lấy. 

…Từ sau khi mất đi năng lực kia, hắn đối với nữ tử vốn đã sinh ra bài xích, loại cảnh tượng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. 

Không thể không thừa nhận —— quả thật khiến người không thể dời mắt. 

Tất nhiên, cũng chẳng thể nhìn lâu được. Bởi vì không bao lâu sau, nàng như một con cá nhỏ nhảy vào trong bồn tắm, miệng không ngừng líu ríu: “Lạnh quá, lạnh quá!” 

Vũ Văn Lan nhướng mày. Hắn còn đứng trong gió lạnh mà chẳng cảm thấy gì, nàng đang ngâm trong nước ấm lại kêu lạnh đến vậy? 

Yến Xu thì thực sự thấy lạnh. 

Ngoài việc thời tiết hôm nay đúng là rét hơn thường ngày, nàng còn cảm giác trong phòng có khí lạnh len lỏi không ngừng. 

Nàng lẩm bẩm: “Sao giống như có gió lọt từ đâu vào vậy?” 

Vừa nói, vừa bắt đầu đảo mắt đánh giá khắp phòng. 

Ngay khi nàng sắp ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, Vũ Văn Lan liền né người tránh đi. 

Thật ra chỉ là một khe hở nhỏ xíu, nàng chắc chắn không thể phát hiện ra điều gì. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại đột nhiên chột dạ. 

Không bao lâu sau, hắn liền phi thân xuống đất, rời khỏi nơi đó. 

Yến Xu tắm rửa xong, nhanh chóng lau khô thân thể, khoác áo ngủ vào, rồi mau chóng chui vào ổ chăn. 

Nhẫn Đông phân phó cung nữ vào dọn bồn tắm, nghe nàng trong ổ chăn hỏi vọng ra: “Ta sao cứ cảm thấy trong phòng lành lạnh, ngày mai gọi người đến xem thử, có phải chỗ nào bị lọt gió không?” 

Nhẫn Đông đáp lời: “Ngày mai nô tỳ sẽ bảo Tiểu Đông Tử trèo lên mái nhà xem một lượt, ngài cứ ngủ trước đã.” 

Nàng lại đặt hai bình nước nóng vào trong ổ chăn, rồi khép màn giường lại. 

Vừa mới tắm xong, toàn thân ấm áp dễ chịu, Yến Xu liền ôm lấy bình nước nóng, an tâm chìm vào giấc ngủ. 

Vũ Văn Lan trở về tẩm điện, trời đã khuya.
Ngày mai còn phải lâm triều, vốn dĩ nên nghỉ ngơi sớm, nhưng hễ nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng vừa rồi. 

Càng nghĩ càng thấy phiền, lật qua trở lại, rốt cuộc không sao ngủ được. 

~~ 

Yến Xu một giấc ngủ đến tận khi trời sáng rõ. Sáng hôm sau, Nhẫn Đông đã gọi Tiểu Đông Tử trèo lên nóc nhà xem xét. 

Nhưng kiểm tra kỹ một lượt, cũng không phát hiện điều gì khác thường. 

Nhẫn Đông bật cười, nói: “Chủ tử ở trong cung vàng điện ngọc, nào phải chốn nhà tranh, sao lại lọt gió được?” 

Yến Xu không đáp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy là lạ. Tối hôm qua lúc tắm, nàng rõ ràng cảm thấy có một luồng khí lạnh lướt qua trong phòng. 

Hệ thống “Đinh” một tiếng vang lên:【 Tối qua có người nhìn lén ngươi. 】 

Yến Xu sửng sốt:【 Gì cơ? Có người nhìn lén ta??? 】 

Hệ thống đáp:【 Không sai một chút nào. 】 

Yến Xu đầy đầu dấu chấm hỏi:【 Vậy vì sao ngươi không nói sớm!? 】
Hệ thống: 【Tối hôm qua ngươi cũng không có hỏi ta nha.】 

Yến Xu suýt chút nữa tức đến hộc máu:【Ta không hỏi thì ngươi không nói sao? Không phải đã bảo nếu có chuyện nguy hiểm thì phải nhắc nhở ta ngay lập tức à?!】 

Hệ thống:【Cũng đâu có nguy hiểm gì, cảm ơn.】 

Yến Xu:【??? Bị người nhìn trộm mà còn không tính là nguy hiểm?】 

Hệ thống:【Chỉ là liếc mắt nhìn một chút thôi, cũng không mất miếng thịt nào. Không nói nữa, bổn hệ thống hôm nay nghỉ.】 

Yến Xu:【??? Này còn có cả nghỉ ngơi?!】 

Dù nàng có gào thét thế nào, hệ thống cũng không chịu hé răng thêm nửa lời. 

Yến Xu tức đến nỗi muốn thổ huyết, chỉ đành tự mình suy xét—— 

Hệ thống nói không có nguy hiểm… chẳng lẽ người lén nhìn nàng là một tên thái giám? 

Hừm… Như vậy thì càng thấy ghê tởm! 

Nhưng không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán, cũng chẳng tiện làm ầm lên. 

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng chỉ có thể tự mình cẩn thận hơn một chút. 

Một ngày bận rộn vội vã trôi qua, chớp mắt lại đến đêm khuya. 

Trời vừa tối, Vũ Văn Lan lại rời khỏi tẩm điện. 

Chuyện bí ẩn chưa rõ, hắn đêm nay vẫn là trằn trọc không yên, dứt khoát lại lén đến điều tra một phen. 

Chỉ là hôm nay nha đầu kia dường như đã lanh trí hơn, sai người bố trí vài tiểu thái giám trong viện đi tuần khắp nơi. 

Không tiện trèo lên mái ngói như đêm trước, hắn thừa lúc không ai chú ý mà len lén lẻn vào trong điện. 

Ngay lúc ấy, Yến Xu đang ở trong màn giường chờ sẵn. 

Nàng suy tính cả ngày, cuối cùng hạ quyết tâm —— đêm nay phải tự tay bắt được tên trộm nhìn lén!
Cho nên đêm nay nàng đã sớm nằm xuống, nhưng vẫn không sao nhắm mắt được, toàn thần tập trung, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. 

Mãi đến khi đợi đến mỏi mệt, mí mắt cũng bắt đầu díu lại, thì đột nhiên bên ngoài màn giường truyền đến tiếng bước chân khe khẽ. 

Nàng lập tức bừng tỉnh, vội vàng cầm lấy gậy gỗ bên giường, lặng lẽ trốn đến cạnh cửa. Chờ cho tiếng bước chân đến gần, nàng liền giơ gậy lên chuẩn bị đánh xuống. 

Nào ngờ còn chưa kịp hạ thủ, cánh tay đã bị ai đó nắm chặt. 

Yến Xu giật mình, định mở miệng kêu cứu, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, miệng nàng đã bị che lại. 

Đối phương dường như thân hình cao lớn, một tay giữ lấy cánh tay nàng, một tay bịt kín miệng nàng, khiến nàng căn bản không thể làm gì được. 

Nhưng Yến Xu đâu chịu buông xuôi, nàng ra sức vặn vẹo thân thể, mưu toan thoát khỏi kiềm chế. 

Thân thể mềm mại mang theo hương thơm dịu nhẹ, trong lồng ngực hắn giãy giụa như một con cá nhỏ, khiến Vũ Văn Lan theo bản năng siết chặt thêm vài phần. Trong đầu hắn lại không đúng lúc hiện lên cảnh tượng đêm qua. 

Đang thất thần, bàn tay bỗng truyền đến một trận đau nhói — thì ra nha đầu kia lại cắn hắn một cái!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play