Gió lạnh thổi qua sân viện, cuốn theo chiếc lá khô cuối cùng trên cành cây.
Nhẫn Đông ôm hộp đồ ăn, chạy một mạch trở về Vĩnh Ninh điện.
So với các cung điện khác trong hậu cung, nơi này vừa yên tĩnh vừa hẻo lánh, cách bày biện trong điện cũng đơn sơ hơn nhiều. Một trản than nhỏ phát ra tiếng kêu lách tách, khiến căn phòng miễn cưỡng ấm áp thêm được đôi chút.
Yến Xu đang ngồi cạnh lò than sưởi ấm, thấy Nhẫn Đông trở về, nàng lập tức hỏi: “Hôm nay ăn cái gì vậy?”
Nhẫn Đông lần lượt lấy thức ăn trong hộp ra, vừa bày vừa đáp: “Có nấm hương nhồi thịt, vịt om măng, rau trộn thập cẩm, đậu hũ bát bảo… Phải rồi, hôm nay là mùng tám tháng Chạp, còn có cháo Lạp Bát nữa!”
Yến Xu bước tới bàn, mắt sáng rỡ: “Ta thích nhất là nấm hương nhồi thịt! Cháo tháng Chạp trong cung nấu cũng ngon phết, không tồi, không tồi!”
Nói xong liền gắp một chiếc nấm hương căng tròn đưa vào miệng.
— Ưm, phần nhân thịt bên trong đậm đà mềm ngọt, hòa với vị thơm của nấm hương, ăn cùng cơm đúng là tuyệt phối!
Cũng may Nhẫn Đông nhanh chân lẹ tay, nếu để món ăn nguội thì mùi vị chắc chắn giảm phân nửa.
Trong hậu cung, đẳng cấp phân định nghiêm ngặt, phi tần có phân vị cao đều được cung nhân của Thượng Thiện Giám đích thân đưa đồ ăn tới. Nhưng Yến Xu chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, không được đãi ngộ ấy, phải sai người bên mình đi lấy cơm.
Trong Vĩnh Ninh điện, tổng cộng chỉ có tám người hầu hạ. May mà Nhẫn Đông là người do nhà mẹ đẻ theo nàng vào cung, lại là người hiểu khẩu vị nàng nhất, nên việc lấy cơm luôn giao cho nàng.
“Đúng rồi, chủ tử,”
Nhẫn Đông vừa sắp bát đũa vừa nói: “Nghe nói tối nay có yến tiệc mừng thọ. Mới rồi Đức Vượng – thái giám bên Tư Trân Tư – mang theo tay nải đến chỗ Trương tài nhân, không biết đưa cái gì đến nữa.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Nhẫn Đông liền thấy bất bình thay cho chủ tử.
Các phi tần trong cung đều có quy định rõ ràng về cấp bậc và chi tiêu. Yến Xu vị phần thấp, đương nhiên không thể so sánh với các nương nương phía trên. Nhưng Trương tài nhân rõ ràng còn thấp hơn cả chủ tử nàng, lại dựa vào nhà mẹ đẻ có tiền, thường xuyên hối lộ thái giám trong cung, khéo léo luồn lách, mỗi lần đều mang về vải vóc tốt nhất, son phấn trang sức tinh xảo — rõ ràng là cố tình muốn đè bẹp chủ tử một bậc.
“Nô tỳ thấy, các nương nương khác kỳ thực cũng chưa chắc đã đẹp bằng người.”
Nàng nhỏ giọng bất bình: “Nếu chúng ta có tiền mà chuẩn bị đầy đủ, để người mặc đồ tốt hơn, nhất định sẽ áp đảo các nàng!”
Yến Xu lại chẳng mấy bận tâm: “Mấy thứ đó cũng chẳng để làm gì. Dù có điểm trang như tiên nữ, bệ hạ đêm nay cũng sẽ không đến.”
Đã ba năm nàng vào cung, vậy mà đến cái bóng áo bào của hoàng thượng cũng chưa từng thấy qua một lần.
Nói đến hoàng thượng, cũng có thể xem là nhân vật truyền kỳ. Tiên hoàng sức khỏe yếu nhược, chư vương trong tông tộc như hổ rình mồi. Ngài ấy khi còn trẻ đã chém giết vượt trùng vây, kế thừa đại thống giữa máu tanh bão tố. Chỉ trong ba năm đã khiến giang sơn vững chắc, triều cục yên ổn. Quả thực là bậc đế vương kỳ tài.
Nghe đồn, tướng mạo cũng tuấn mỹ phi thường, vượt xa người thường.
Thế nhưng, ba năm qua, vị quân vương kia chưa từng đặt chân đến hậu cung, đến cả các dịp lễ tiết cũng hiếm hoi lộ diện.
Yến Xu phân vị thấp, không có tư cách ngự tiền thỉnh an, đương nhiên càng không có cơ hội diện kiến thánh nhan. Chuyện dung mạo long tư của hoàng đế, nàng chỉ có thể nghe lời đồn mà ngẫm đoán.
Dẫu là vậy, hậu cung phi tần vẫn chưa từ bỏ hy vọng, kết bè kết nhóm, tranh nhau thể hiện, mong một ngày lọt vào mắt xanh quân vương — ngoại trừ nàng.
Lúc này nghe nàng nói vậy, Nhẫn Đông vội vàng khuyên: “Dù bệ hạ không đến, nếu người được Thái hậu để mắt tới, thường được triệu tới vào Từ An cung hầu chuyện, chẳng phải là có cơ hội gặp người nhiều hơn sao?”
Yến Xu đang gắp đậu hũ bát bảo ăn, vừa nhai vừa lười biếng đáp: “Thôi đi, Chu quý phi là chất nữ của Thái hậu, chẳng phải cũng chỉ là cái dạng ấy? Ừm… món đậu hũ này lớp ngoài giòn rụm, bên trong mềm mịn, ăn ngon thật!”
Nhẫn Đông: “…”
Ôi trời, chủ tử có khuôn mặt như thế, chỉ cần có chút chí tiến thủ là đã sớm nổi bật. Nhưng nàng lại suốt ngày chỉ lo ăn uống, với hóng mấy chuyện đâu đâu…
Còn chưa kịp thở dài xong, lại nghe Yến Xu nói: “Đúng rồi, nghe nói mấy ngày gần đây phụ mẫu Chu quý phi đang cãi vã to. Không biết nàng ta và Thái hậu đã nghe tin chưa.”
Nhẫn Đông mắt sáng lên: “Lẽ nào phu nhân của Thừa Ân Công phát hiện Thừa Ân Công lén lút nuôi tiểu thiếp thứ sáu?”
“Không sai.”
Yến Xu vừa ăn vừa gật đầu: “Tiểu lục kia đúng là có thủ đoạn. Nhân lúc mình mang thai liền tung tin ra ngoài, khiến phu nhân nổi trận lôi đình. Nhưng Thừa Ân Công dù sao cũng thương cốt nhục của mình, phu nhân đành như trứng chọi đá, tám phần sẽ thu tiểu lục vào phủ, ban danh phận thiếp thất.”
Nhẫn Đông tặc lưỡi cảm thán: “Lần trước tiểu thiếp thứ năm nếu có chút tâm kế như thế, cũng không đến nỗi mất mạng. Nói đi nói lại, Thừa Ân Công tuổi tác cũng đã cao, mà vẫn đắm chìm nữ sắc, chẳng biết e dè điều gì.”
“Nam nhân mà, phần lớn đều như thế cả thôi.”
Yến Xu uống một ngụm cháo Lạp Bát, chỉ cảm thấy ngọt dịu thơm ngon, hương vị ấm áp lan tỏa trong bụng.
Lại nếm thử một miếng thịt vịt — ôi, tay nghề ngự trù quả nhiên tinh tế. Thịt vịt mềm rục vừa miệng, bên trong còn thấm đượm hương thơm thanh thanh của măng, mùi hương đậm mà không ngấy, tươi ngon lại thanh nhã.
Đời trước cô thân thể yếu nhược, thuốc men liên miên, ăn gì cũng bị kiêng kị. Gắng gượng được tới khi vừa quá tuổi đôi mươi, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi. Bây giờ xuyên đến nơi này, tuy là cổ đại, nhưng có một thân thể khoẻ mạnh, có thể ăn ngon ngủ yên — đối với cô mà nói, thế là đủ mãn nguyện rồi.
Chưa kể, từ khi nhập cung nàng còn được hệ thống hóng dưa “hỗ trợ”, mỗi ngày đều được ăn dưa nóng hổi, đủ mọi chuyện từ quốc sự đến hậu cung tình sử. Đúng là ngày nào cũng như xem đại hí kịch, hào hứng vô cùng.
Ngay lúc ấy, hệ thống trong đầu vang lên:
【 Tin nóng: Thế tử phủ Lâm Võ Hầu không phải là cốt nhục của Lâm Võ Hầu. 】
Yến Xu đang ăn suýt bị sặc cháo:
【 Gì cơ? Còn có chuyện như vậy?! 】
Toàn kinh thành ai chẳng biết Lâm Võ Hầu chỉ có một người con trai, được yêu thương như tròng mắt trong lòng bàn tay. Vậy mà... không phải con ruột?
~~
Ăn xong bữa trưa, bên ngoài gió lạnh càng lúc càng buốt.
Yến Xu còn đang mê mẫn ăn dưa từ phủ Lâm Võ Hầu, thì nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa: “Lý mỹ nhân có trong điện không?”
Nghe giọng là biết — chính là Trương tài nhân mà Nhẫn Đông vừa nhắc tới khi nãy.
Yến Xu phân vị thấp, bình thường chẳng ai buồn để mắt tới nàng. Nàng cũng không chủ động tìm cách kết thân với những người phân vị cao hơn. Nhưng Trương tài nhân thì khác. Nàng ta tuy cũng chỉ là một phi tần phân vị thấp, vậy mà lại thường xuyên tới tìm Yến Xu nói chuyện, như thể muốn tìm cảm giác tồn tại trước một người còn thấp hơn mình.
Đã đến tận cửa rồi, không thể không tiếp.
Yến Xu liếc mắt ra hiệu cho Nhẫn Đông đi mở cửa.
Quả nhiên, Trương tài nhân bước vào điện, khẽ hành lễ: “Lý tỷ tỷ dùng bữa rồi chứ? Ta nhàn rỗi không có việc gì, đến trò chuyện một lát.”
Yến Xu lễ độ mời ngồi, mỉm cười hỏi: “Mời muội ngồi, bên ngoài lạnh lắm phải không?”
“Cũng tàm tạm, ta mặc áo dày nên không thấy lạnh mấy.”
Trương tài nhân cười tươi như hoa, vừa nói vừa chậm rãi cởi áo choàng bên ngoài. Chiếc áo lụa thêu hoa văn chìm lấp lánh, rõ ràng là vật quý giá, bên trên còn viền lông chồn tuyết trắng muốt, nàng ta còn cố tình chỉnh lại mép mũ để khoe rõ lớp lông dày mịn.
Sau đó, mới chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, mở miệng hỏi: “Nghe nói đêm nay có tiệc mừng sinh thần. Bệ hạ cũng sẽ đích thân đến dự, tỷ tỷ đã chuẩn bị kỹ chưa?”
Nói chuyện, nàng ta còn cố ý lắc nhẹ mái tóc, khiến cây trâm cài đầu bằng vàng ròng khảm hình hoa mai rung rinh dưới ánh sáng ban trưa chiếu qua cửa sổ, chói đến mức người ta phải nheo mắt.
Nhẫn Đông trong lòng tức đến nghiến răng — Trương tài nhân rõ ràng là mặc áo choàng mới, trang sức cũng mới, còn cố ý đến khoe mẽ trước mặt chủ tử. Chẳng phải là đến để chọc tức người khác hay sao?
Yến Xu thì chẳng thèm bận tâm. Nàng khẽ nhíu mày, lười biếng day trán, ho nhẹ hai tiếng rồi làm bộ yếu ớt nói: “Không khéo rồi, tối qua ta bị cảm lạnh, hôm nay thấy trong người không khỏe, chắc buổi tối không đi được.”
Nhẫn Đông: “???”
Bị cảm? Mới vừa nãy còn ăn hết một bát cơm với hai chén cháo, đâu có giống người bệnh?
Trương tài nhân lại tỏ vẻ kinh ngạc, mắt sáng rực nhưng cố tỏ ra tiếc nuối: “Vậy thì đáng tiếc quá! Lâu lắm mới có cơ hội diện kiến thánh nhan. Ta còn nghĩ nếu tỷ tỷ không có trang sức phù hợp, thì có thể mượn ta vài món đấy chứ!”
Yến Xu che miệng khẽ ho thêm hai tiếng, làm ra vẻ thật sự không khỏe: “Cảm ơn ý tốt của muội, nhưng e rằng ta không dùng đến đâu.”
Có lẽ sợ bị lây bệnh, Trương tài nhân vội vàng đứng dậy: “Vậy tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta không làm phiền nữa.”
Nói xong, lại khoác lại chiếc áo choàng lông chồn rồi rời đi.
Trong điện trở lại yên tĩnh.
Nhẫn Đông uất ức nhìn chủ tử: “Ngài không nghe thấy đêm nay bệ hạ sẽ tới à? Cơ hội tốt như vậy, sao lại giả bệnh?”
Yến Xu hờ hững đáp: “Ta lần trước cũng chỉ xếp ở cuối hàng, ở giữa cách đến mười mấy người, bệ hạ có thể nhìn thấy ta sao? So với việc xem mấy phi tần kia tranh sủng đến nhàm chán, chẳng bằng ta ở lại trong phòng tiếp tục ăn dưa. Vừa rồi tình sử của phu nhân Lâm Võ Hầu mới tới nửa đoạn đầu, còn đang hồi đặc sắc đấy.”
Nhẫn Đông sốt ruột khuyên: “Ngài chính là hy vọng duy nhất của toàn huyện An Đức chúng ta! Huyện ta từ trước tới nay chưa từng có vị nương nương nào, ngài sao có thể buông bỏ tiến thủ, tự mình sa ngã như vậy được?”
Yến Xu: “……”
Ta chỉ muốn làm một con cá mặn an phận sống qua ngày, chẳng lẽ còn phải gánh cả gông xiềng đạo đức nặng nề như vậy sao?
Nhưng chưa kịp đáp lời, tiểu cung nữ Liên Tâm đã bước vào bẩm báo: “Mỹ nhân, mới rồi trong cung truyền chỉ, đêm nay bệ hạ sẽ đích thân đến dự. Các vị nương nương bắt buộc phải tham dự tiệc mừng sinh thần ở Nhu Nghi Điện.”
Yến Xu: “……”
Thôi rồi, muốn trốn cũng không trốn được.
Hoàng hôn buông xuống, đèn trong cung rực rỡ lên, cả hậu cung sáng bừng như được dát vàng.
Do vị trí ở xa và phân vị thấp, Yến Xu không được ban kiệu mà chỉ có thể tự mình đi bộ đến Nhu Nghi Điện. Một đường đi trong gió lạnh buốt, gương mặt nhỏ bé của nàng đã đỏ bừng vì lạnh.
Cũng may trong điện đã đốt sẵn than ấm, vừa vào đến nơi, sắc mặt nàng nhanh chóng hồi phục, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Vì nghe tin bệ hạ sẽ đích thân đến dự, các phi tần tối nay đều phá lệ đến rất sớm. Ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, đầu cài trâm vàng bạc, thoa phấn vẽ mày, xiêm y lụa là gấm quý, trông vừa hoa lệ vừa kiêu sa.
Ngay cả Trương tài nhân cũng ăn diện còn rực rỡ hơn lúc chiều. Nàng mặc cung trang gấm đỏ thêu hoa mai vàng, trên đầu cài đủ loại trang sức bằng vàng ngọc, môi đỏ như son, tỏa sáng lóa mắt.
So với nàng ta, Yến Xu mặc bộ váy màu hồng cánh sen nhạt, áo khoác mỏng có thêu hoa văn mờ, búi tóc chỉ cài một bộ trâm ngọc trai đơn giản. Cả người thanh đạm đến mức gần như không có sự hiện diện.
Nhẫn Đông trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Nàng vốn định trang điểm thật đẹp cho chủ tử, nhưng Yến Xu cứ nhất quyết muốn trang điểm nhạt, nhạt đến mức giống như không tồn tại. Cuối cùng đành phải nghe theo.
Giờ đây Yến Xu ngồi tận cuối dãy, so với những phi tần trang điểm đậm đà phía trước thì quả thực mờ nhạt đến mức không ai chú ý.
Ngồi cùng bàn với nàng là Trương tài nhân thì lại khác hẳn. Nhẫn Đông thậm chí có thể cảm nhận rõ ánh mắt soi mói từ chỗ của Chu Quý Phi, Ninh Phi... thỉnh thoảng cứ vô tình mà cố ý liếc về phía Trương tài nhân.
Khoảnh khắc ấy, Nhẫn Đông cuối cùng đã hiểu được dụng ý của chủ tử — nếu lúc này mà cố tình nổi bật, không chừng lại rước họa vào thân. Mà nếu đắc tội thì toàn là những kẻ quyền cao chức trọng.
Trương tài nhân gan đúng là quá lớn!
Chỉ có điều bản thân nàng ta hình như chẳng nhận ra gì cả. Giờ phút này đang ngồi rất ngay ngắn, lưng thẳng tắp, bày ra tư thế đẹp nhất, chờ đợi Bệ Hạ giá lâm.
So với nàng ta, Yến Xu đúng là lười giả vờ. Một bên ngồi vừa nghe hệ thống cập nhật dưa, một bên ngắm bàn tiệc thịnh soạn, đang tính toán xem lúc nào có thể bắt đầu ăn mà không bị để ý. Ồ, bánh hoa sen nhìn ngon thật đó.
Không lâu sau, trong điện vang lên tiếng hô to: “Bệ hạ giá lâm!”
Vai chính của đêm nay, rốt cuộc đã xuất hiện.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, thấy một thân ảnh mặc long bào màu đen thêu chỉ vàng bước vào trong điện. Thân hình cao lớn, khí thế uy nghi, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt tựa như được tạc bằng đao — góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ đến mức khiến người người không dám nhìn thẳng.
Các phi tần xúc động không thôi, đồng thanh hành lễ, kiều mỵ gọi lớn: “Cung nghênh vạn tuế.”
Yến Xu cũng làm theo nghi thức, thừa dịp hiếm có này lén ngẩng đầu liếc một cái.
Chỉ tiếc là nàng ngồi quá xa, chỉ nhìn lờ mờ được sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh lùng, đại khái là… trông cũng rất đẹp trai đấy!
Ngay lúc này, trong đầu nàng vang lên âm thanh “đinh” quen thuộc của hệ thống: 【 Có dưa nóng liên quan đến Hoàng đế. 】