Thái hậu muốn gặp nàng?
Yến Xu có hơi bất ngờ.
Còn Nhẫn Đông thì tỏ ra căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có khi nào là do chuyện của Lệ tần và Trương tài nhân không ạ…”
— Chuyện cô mẫu của Lệ tần bị đồn đại cũng là nàng giả làm cung nữ Lâm Hoa Điện để truyền ra.
Yến Xu bình tĩnh đáp: “Hẳn là không phải.”
Dựa theo tình cảm giữa nàng và hệ thống, nếu thực sự có chuyện không hay, chắc chắn nó đã nhắc trước rồi.
Dù thế nào đi nữa, Thái hậu đã truyền thì không thể không đi. Vì vậy nàng vội vàng xuống giường, thay xiêm y rồi rời điện.
Cùng lúc đó, trong Ngự Thư Phòng ở Càn Minh Cung, một thị vệ Cẩm Y Vệ đang hướng hoàng đế tấu trình: “Vi thần đã đến Thanh Châu, huyện An Đức để điều tra thân thế của Lý mỹ nhân. Quả thực nàng xuất thân nơi ấy. Phụ thân là Lý Hoài Chí, hiện đảm nhiệm chức Chủ Bộ tại huyện An Đức. Mẫu thân là Chu thị, ở nhà quán xuyến việc nội trợ và phụng dưỡng mẹ chồng. Lý mỹ nhân còn có một đệ đệ tên Lý Thiên Thụy, năm nay mười bảy tuổi, vừa đỗ cao trong kỳ khảo huyện.”
“Phụ thân nàng là người thanh liêm chính trực, gia cảnh trong sạch, danh tiếng rất tốt ở địa phương. Lúc trước khi chọn tú nữ, huyện lệnh vốn định tiến cử ái nữ của mình, nhưng vì nhan sắc có hạn lại không có quan hệ gì trong triều, nên cuối cùng đã đề cử Lý mỹ nhân. Sau đó nàng được lễ quan trong triều chọn trúng.”
Nghe đến đây, Vũ Văn Lan khẽ nhướng mày.
Trong buổi yến tiệc đêm đó, giữa muôn vàn nữ nhân, chỉ có nàng khiến hắn ghi nhớ.
Dĩ nhiên, điều đó không phải điểm mấu chốt, hắn tiếp tục hỏi: “Lý gia đúng là người bản địa huyện An Đức?”
Cẩm Y Vệ đáp: “Lý gia nhiều đời ở huyện An Đức, chưa phát hiện có mối quan hệ nào với triều đình hay các phiên vương.”
Nói cách khác, Lý gia chỉ là một dòng họ nhỏ vùng An Đức, làm quan thanh liêm, không có thế lực hay chỗ dựa gì trong triều.
Vũ Văn Lan lại hỏi: “Lúc vào kinh có xảy ra chuyện gì bất thường không?”
Cẩm Y Vệ đáp: “Qua điều tra, không phát hiện có sự cố gì, chỉ là trên đường mưa nhiều, hành trình bị trì hoãn mấy ngày.”
Trì hoãn mấy ngày...
Vũ Văn Lan thầm suy nghĩ — có khi nào người được đưa vào cung cuối cùng, kỳ thực không phải nữ nhi nhà Lý gia? Có thể trên đường đã bị đánh tráo?
Hắn quay sang nhìn tiểu thái giám Phú Bảo trong điện: “Ngươi thì sao?”
Phú Bảo vội đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, kể từ khi Lý mỹ nhân nhập cung, vẫn luôn cẩn trọng, khiêm nhường, phần lớn thời gian đều ở trong Vĩnh Ninh Điện, không giao du với các phi tần khác. Chỉ có Trương tài nhân đôi lúc đến tìm trò chuyện.”
Nói đến đây, hắn lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Hoàng Đế, thấy không có biến hóa gì, mới nói tiếp: “Bất quá, mấy hôm trước Lý mỹ nhân bị bệnh, không rời điện, cũng không có ai đến thăm.”
Vũ Văn Lan cau mày: “Bị bệnh gì?”
Phú Bảo đáp: “Là dị ứng phấn hoa đào.”
“Phấn hoa đào?” Vũ Văn Lan lại nhíu mày:
“Hiện tại là mùa đông, hoa đào ở đâu ra?”
Phú Bảo nói: “Tâu bệ hạ, ngài bận nhiều việc nên có lẽ đã quên, Tư Uyển Xử có phòng ấm, trong đó trồng đủ loại hoa, từng có người đưa hoa đào vào cung Thái Hậu để ngắm.”
Vũ Văn Lan không khỏi lại suy nghĩ. Lý mỹ nhân luôn ở trong Vĩnh Ninh Điện, làm sao có thể tiếp xúc với phấn hoa đào từ Tư Uyển Xử?
Phú Bảo lại bổ sung: “Mặc dù Lý mỹ nhân bị bệnh, nhưng vẫn ăn uống rất tốt. Đã mấy hôm nay, bốn món một canh đều không dư lại chút nào.”
Vũ Văn Lan: “……”
Hắn không khỏi nhớ tới tiếng lòng đêm mừng thọ ngày trước ——
【Không có hạnh phúc thì ít ra cũng có lộc ăn.】
Nữ tử này… rốt cuộc là người thế nào?
Nàng vào cung là vì mục đích gì? Vì sao sau bao nhiêu tra xét, vẫn không tìm được điều gì bất thường?
Đang trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, lại nghe Phú Bảo lại nói thêm một câu: “Đúng rồi bệ hạ, vừa nãy Thái Hậu cho gọi Lý mỹ nhân đến Từ An Cung.”
“Ừm?”
Vũ Văn Lan nhíu mày, Thái Hậu tìm nàng để làm gì?
~~
Lúc này tại Từ An Cung, ngoại trừ Yến Xu thì không còn người ngoài.
Vừa đến nơi, Thái Hậu đã lần lượt hỏi nàng năm nay bao nhiêu tuổi, nhà mẹ đẻ ở đâu, phụ mẫu làm nghề gì... Tất cả Yến Xu đều cung kính trả lời, không giấu giếm điều gì.
Đang định mở lời hỏi thêm, thì bên ngoài truyền vào một tiếng thông báo: “Bệ hạ giá lâm...”
Hoàng Đế đến?
Phải biết rằng, lúc này đang là buổi chiều sau giờ ngọ, Hoàng Đế bình thường đều ở trong Ngự Thư Phòng bận rộn phê duyệt tấu chương, việc đột nhiên giá lâm như thế khiến mọi người trong điện đều sửng sốt.
Trong nháy mắt, người nọ đã bước vào trong điện, mình vận long bào màu đỏ thẫm, búi tóc đội kim quan, dung mạo tuấn tú thêm phần nghiêm nghị.
Mọi người vội vàng quỳ hành lễ: “Cung nghênh bệ hạ.”
Yến Xu trong lòng như rối tơ vò, mơ hồ không hiểu — hôm nay nàng đụng phải vận may gì thế này? Lần đầu được truyền vào Từ An Cung cũng thôi đi, lại còn trùng hợp gặp được Hoàng Đế?
Thái Hậu vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như thường, khẽ liếc Yến Xu một cái, rồi mới hỏi Vũ Văn Lan: “Bệ hạ hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Vũ Văn Lan đáp: “Trẫm vừa phê tấu chương xong, cảm thấy mỏi mệt, chợt nhớ đã mấy ngày chưa đến thỉnh an mẫu hậu, bèn tới một chuyến.”
Hắn vừa nói, vừa ra hiệu cho mọi người bình thân, ánh mắt lướt qua một lượt rồi dừng lại ở Yến Xu. Quả nhiên là nàng ở đây.
Chu Thái Hậu thuận theo nói: “Lần trước ai gia được hai bình thuốc hít của Thanh Châu, chợt nhớ Lý mỹ nhân xuất thân từ Thanh Châu, liền gọi nàng tới trò chuyện một lát.”
Yến Xu trong lòng thầm tán thưởng: “Thái Hậu đúng là ứng biến thần tốc, vừa nãy còn hỏi nhà mẹ đẻ của ta, giờ liền có cớ hợp tình hợp lý để gọi ta đến đây. Không hổ danh quán quân đấu đá hậu cung thượng giới!”
Vũ Văn Lan, “???”
Cái gì gọi là “quán quân đấu đá hậu cung thượng giới”?
Là khen mẫu hậu rất lợi hại sao?
“Đương nhiên, chuyện đó cũng không phải trọng điểm.”
Vũ Văn Lan khẽ liếc sang nàng, giọng điềm đạm hỏi:
“Nàng là người Thanh Châu, cụ thể ở đâu?”
Yến Xu ngẩn người — Hoàng đế... đang nói chuyện với nàng?
Vũ Văn Lan: “……”
Hoàng đế?
Hiếm khi có phi tần trong hậu cung nào trong lòng lại gọi hắn một cách giản đơn như vậy.
Cùng lúc ấy, Nhẫn Đông đứng hầu phía sau như muốn hét lên trong bụng: 【 Ông trời phù hộ! Bệ hạ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với chủ tử rồi! Chủ tử nhất định sẽ nhanh chóng thăng cấp, được sủng ái khắp hậu cung! Huyện An Đức quê ta, chủ tử thật là rạng rỡ tổ tông! 】
Vũ Văn Lan: “……”
Cái gì mà loạn thất bát tao thế này...
Bất quá xem ra, xuất thân của nàng hẳn không có vấn đề gì.
Yến Xu đáp lời, dáng vẻ ngoan ngoãn:
“Thần thiếp là người huyện An Đức, phủ Thanh Châu.”
Rồi lại lén đưa mắt nhìn hắn một cái, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm: 【 Nhìn gần còn tuấn tú hơn cả nhìn xa! Đây chẳng phải chính là dung mạo trong truyền thuyết ‘thấy rõ mà vẫn muốn ngắm thêm’ sao? Thật sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết! 】
Vũ Văn Lan: “???”
“Không Góc chết”?
Đây là cái gì vậy?
Vì sao tiếng lòng của nữ tử này… hắn càng nghe càng không hiểu nổi?
Ngay sau đó lại nghe nàng thở dài trong lòng:【 Thật sự là quá phí phạm của trời! Ông trời ơi, ngươi tạo ra một đại mỹ nam như thế mà lại khiến người ta không thể hành phòng, lương tâm ngươi không đau sao! 】
Vũ Văn Lan: “……”
Tốt lắm. Lại một lần nữa bị đả kích.
Hắn rốt cuộc nhớ ra mình đến là để hỏi chính sự, liền trầm giọng hỏi tiếp: “Phụ thân nàng làm gì? Trong nhà còn những ai?”
Yến Xu lập tức hóa thành một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, cúi đầu đáp: “Gia phụ là Chủ bộ huyện An Đức. Trong nhà còn có tổ mẫu, mẫu thân, cùng một đệ đệ.”
Nhưng trong lòng lại nhịn không được mà gào lên:【 Ngươi còn có mặt mũi hỏi?! Tốt lành đang yên đang lành, ai bảo ngươi mở tuyển tú? Khiến cả nhà ta phải chia cách! Ngươi thử ba năm không gặp phụ mẫu xem có khó chịu không?! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Cái gì gọi là “ngươi còn có mặt mũi hỏi”?
Đây là câu bất kính lớn nhất mà hắn từng nghe được từ hậu cung cho tới nay!
Hắn thực sự nên lập tức vạch trần nàng tại chỗ mới đúng!
Nhưng… nếu làm thế, chỉ e sẽ rút dây động rừng.
Mà hắn vẫn còn chưa nghe được điều mình muốn biết.
Cho nên, hắn đành cố nhịn, giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường, chậm rãi nói: “An Đức cách kinh thành không gần, đi đường cũng cực nhọc.”
Lời vừa rơi xuống, cả điện lặng đi một thoáng.
— Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm, Hoàng Đế chủ động nói nhiều như thế với một vị phi tần!
Thậm chí còn quan tâm đường vào kinh vất vả???
Phải biết rằng trước nay ngay cả Chu Quý phi cũng khó được ban cho một ánh mắt, vậy mà hôm nay Hoàng Đế lại hỏi han Lý Mỹ Nhân như vậy?
Mọi người không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy Yến Xu vẫn giữ dáng vẻ rũ mi rủ mắt, giọng nhẹ nhàng đáp: “Dù có vượt muôn trùng non cao biển rộng, được theo hầu bên quân vương cũng là vui mừng khôn xiết”
【Đi bà nội nó đi! Đường vào kinh kia ít ra cũng phải mất cả tháng! Cái tên Huyện lệnh ngu ngốc đó vì chút phú quý mà không tiếc hy sinh hạnh phúc người khác, hại lão nương bị đưa vào cung như ngồi tù chờ chết, ngày nào đó mà có cơ hội, xem ta không hành hắn nhừ tử thì thôi!】
Vũ Văn Lan: “……”
Được rồi, hắn cũng không đến mức quá ngạc nhiên nữa. Nữ tử này nhìn ngoài thì dịu dàng ngoan ngoãn, kỳ thực trong lòng toàn là phản nghịch không phục.
Tất nhiên, hắn cũng không biết lúc này hệ thống đang thì thầm cùng Yến Xu:【Trước hết, làm một phi tử muốn nổi bật thì phải được Hoàng Đế sủng ái.】
Yến Xu: 【……】
Nhiệm vụ lần này đúng là gian nan.
Chợt như chợt nghĩ ra điều gì, nàng nhớ tới — ngoài 《Tố Nữ Chân Kinh》, 《Phòng Thuật Kỳ Thư》 ra thì hình như còn có một quyển Hồi Xuân Châm Pháp cũng vô cùng hiệu quả. Nghe nói một vị Hoàng Đế triều trước từng dùng phương pháp này để dưỡng sinh, đến 5–60 tuổi vẫn tráng kiện như trai tráng…
Vũ Văn Lan lập tức chau mày: Hồi Xuân Châm Pháp?
Nàng ngay cả cái này cũng biết?
Hắn cố nhịn không nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Phụ thân nàng nhậm chức bao lâu rồi? Vẫn luôn làm quan ở An Đức sao?”
Yến Xu cúi đầu đáp: “Bẩm bệ hạ, từ khi thần thiếp nhớ được, gia phụ đã làm Chủ Bộ tại An Đức huyện, hơn mười năm nay chưa từng điều động.”
Aizz, đáng thương phụ thân nàng cả đời thanh liêm chính trực, chưa từng nịnh nọt luồn cúi, đến cái chức Huyện lệnh cũng không thể đảm nhiệm. Nếu không phải bị tên cẩu Huyện lệnh kia chèn ép, năm đó nàng nào đến nỗi phải vào cung?
Hoàng đế ơi là Hoàng đế, người chớ chỉ chăm chăm vào kinh thành, mấy tên cẩu quan ở địa phương nhỏ còn nhiều vô số kể đó!
Vũ Văn Lan, “……”
Lời này nghe qua... cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Đúng lúc ấy, Thái hậu lại lên tiếng: “Đúng rồi, mấy ngày nay chuyện của phủ Lâm Võ Hầu ầm ĩ không yên, rốt cuộc là thật hay giả?”
Vũ Văn Lan thu lại tâm tư, đáp: “Xem ra là thật. Hôm nay Lâm Võ Hầu đã vào cung, muốn cáo Hạ Ấp Hầu dụ dỗ thê tử hắn, còn muốn xin phế đi cáo mệnh của nàng, đồng thời xin hòa ly.”
Nghĩ đến đây đầu đã bắt đầu đau, hắn đưa tay xoa ở ấn đường.
Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy nữ tử kia ở trong lòng thầm than:【 Hạ Ấp Hầu cùng Lâm Võ Hầu phu nhân vốn là hôn ước từ trước, đâu phải sau khi thành thân rồi mới tư thông, cho nên Lâm Võ Hầu dù có cáo buộc cũng chẳng đi đến đâu! 】
Vũ Văn Lan, “???”
Hôn ước từ trước? Nàng làm sao biết chuyện giữa hai người đó?
Ngay sau đó, lại nghe thấy nàng âm thầm thở dài:【 Lâm Võ Hầu có thời gian làm ầm ĩ như thế, chi bằng dùng sức mà sinh cho được một đứa con trai. Nếu một ngày kia phát hiện thế tử kia vốn chẳng phải máu mủ của mình, chẳng phải sẽ tức chết sao! 】
Vũ Văn Lan chấn động mạnh một phen.
Cái gì? Thế tử của Lâm Võ Hầu... không phải là con hắn?
Nàng… nàng rốt cuộc làm sao biết được chuyện này???