Vũ Văn Lan lần đầu tiên phát hiện — có người biết được bí mật của hắn.
Hắn nâng mắt nhìn về phía nữ tử ngồi nơi góc khuất kia, dáng vẻ tưởng như không mảy may để ý đến xung quanh.
Nàng là ai?
Không bao lâu, các phi tần trong điện liền phát hiện Hoàng Đế dường như luôn nhìn về một hướng.
Theo ánh mắt nhìn lại, thấy gần cửa điện có một chiếc bàn nhỏ, nơi đó ngồi hai nữ tử — một người ăn mặc mộc mạc chẳng khác gì cung nữ, một người khác trang điểm tươi tắn nhưng vẫn không thể so sánh với các vị phi tần đang ngồi phía trước như Chu quý phi, Ninh phi.
Trong lòng mọi người đều dâng lên nghi hoặc.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng thì thầm với Yến Xu: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy bệ hạ cứ như đang nhìn về phía bên này đó.”
Yến Xu không hề để tâm, chỉ thuận miệng đáp: “Không đâu, không chừng là đang nhìn Trương tài nhân ấy, nàng trang điểm còn nổi hơn cả pháo hoa!”
Nói đoạn, nàng gắp miếng cá chua Tây Hồ mới được dọn lên, vừa ăn vừa tán thưởng: “Thịt cá mềm mịn, vị chua ngọt thanh thanh, lại còn thấm chút mùi cua, đúng là đặc sắc.”
Hai người nói chuyện không quá nhỏ tiếng, lọt vào tai Trương tài nhân thì càng khiến nàng thêm tin tưởng suy đoán của mình.
Từ lúc Thái hậu xuất hiện, ánh mắt của Hoàng Đế luôn có ý vô tình liếc về phía này — nàng tin chắc đó là nhờ công lao ăn diện của bản thân.
Dù sao hôm nay nàng khoác gấm quý, cài trâm ngọc quý giá, đúng là điểm nhấn hoàn hảo khiến người ta khó mà không chú ý.
Chỉ là khoảng cách vẫn còn xa, nàng cần phải nghĩ cách để Hoàng Đế ghi nhớ mình, tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội hiếm có này!
Nghĩ vậy, nàng sai cung nữ Xuân Nga mang đến cây tỳ bà, ôm lấy tiến lên giữa điện, cất tiếng: “Hôm nay ngày đẹp trời, thần thiếp nguyện dâng một khúc ca chúc phúc bệ hạ và Thái hậu, mong nhị vị phúc thọ an khang.”
Không thể phủ nhận, cây tỳ bà được khảm ngọc sáng loáng, phối hợp cùng bộ trang phục diễm lệ, quả thực khiến người ta không thể không nhìn.
Chu quý phi, Ninh phi, Lệ tần trong mắt dâng lên lửa giận âm ỉ — trong lòng vừa ghen tị vừa khinh thường.
Vũ Văn Lan thất thần “ừ” một tiếng.
Cung nhân nhanh chóng dọn ghế tròn. Trương tài nhân ngồi xuống, ôm đàn, nhẹ nhàng gảy dây, mở miệng cất tiếng: “Một cành trúc tím chồi non, mang tặng chàng làm tiêu…”
Không nghe thì thôi, chứ vừa nghe qua mới biết — thì ra Trương tài nhân đang hát một khúc dân ca Giang Nam.
Tiếng đàn uyển chuyển, điệu hát dịu dàng thướt tha, lời ca mềm mại ngọt ngào, thỉnh thoảng lại điểm thêm tiếng cười khẽ như chuông bạc. Đặc biệt là dùng khẩu âm Tô Châu mà xướng lên, khiến người nghe không khỏi phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Một khúc ca vừa dứt, ai nấy trong điện đều không kìm được tán thưởng.
Thái hậu còn đặc biệt hỏi: “Ngươi là người Giang Nam?”
Tư Lễ Giám tổng quản Hồ An ở bên cạnh tiến lên đáp lời: “Khởi bẩm Thái hậu, phụ thân của Trương tài nhân là Dệt sử Kinh phủ, cả nhà đều là người kinh thành chính gốc.”
Trương tài nhân mỉm cười nói: “Thần thiếp nghe nói Thái hậu yêu thích các khúc từ Giang Nam, nên cố tình học vài bài, nếu xướng không hay khiến người chê cười, mong người thứ lỗi.”
Thái hậu gật đầu, nói một câu: “Có lòng.”
Vừa nói vừa liếc nhìn hoàng đế, nhưng thấy người kia chỉ nhàn nhạt nâng chén trà lên uống một ngụm, sắc mặt bình thản, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Ngay lúc ấy, bỗng nghe Ninh phi quay sang Lệ tần cười nói: “Khúc ca này nghe cũng hay đấy, chỉ tiếc là lời ca hơi khó hiểu. À đúng rồi, Lệ tần là người Giang Nam, hay là ngươi nói cho chúng ta biết, bài hát vừa rồi có ý gì vậy?”
Lệ tần lộ ra vẻ khó xử, liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Cái này... e là không tiện nói rõ trong dịp thế này.”
Câu ấy vừa thốt ra, cả điện lập tức nổi lên tò mò.
Hả? Không tiện nói? Vậy rốt cuộc Trương tài nhân hát cái gì vậy?
Ninh phi cười khanh khách: “Còn có thể là gì khó mà nói? Chẳng lẽ là lời ca đại nghịch bất đạo?”
Trương tài nhân nghe xong sắc mặt lập tức tái đi, vội vàng lắc đầu: “Thần thiếp không dám!”
Lệ tần thì lại che miệng cười duyên: “Không phải đâu, Ninh phi nương nương chỉ đùa thôi. Chẳng qua là lời ca dân gian, toàn nói chuyện tình cảm trai gái. Ví như có câu: ‘Một cành trúc tím chồi non, đem tặng lang quân làm tiêu, Tiêu Nhi thổi phía này, ta thổi phía kia, cá chép nhỏ đuôi uốn lượn, như má đào phấn hồng của muội muội. Ta là bé ngoan…’”
“Ai nha!”
Lệ tần còn chưa kịp nói hết, đã bị Ninh phi nhanh chóng ngắt lời, đưa tay che tai làm bộ oán trách: “Lệ tần thật là, lời lẽ như vậy sao lại đem ra nói giữa đại điện? Lỡ làm bẩn tai bệ hạ và Thái hậu thì biết làm sao?”
Lệ tần nghe thế liền cuống cuồng đứng dậy, sắc mặt hoảng loạn, cúi người hành lễ: “Thỉnh bệ hạ, Thái hậu thứ tội. Thần thiếp lỡ lời, thật sự thất thố.”
Dù sao lời này là do nàng thuật lại, chứ không phải nàng hát, nên dẫu có truy cứu thì cũng khó quy lỗi trực tiếp.
Thái hậu và Hoàng đế quả nhiên cũng không nói gì, nhưng ánh mắt trong điện lại đồng loạt đổ dồn về phía Trương tài nhân.
Chỉ có Yến Xu vẫn đang bưng bát canh cá nóng hổi, vừa uống vừa thầm lắc đầu trong lòng: Cái gọi là "chim đầu đàn bị bắn trước", tài năng có giỏi đến đâu mà cứ thích gây chú ý, cuối cùng cũng dễ bị dính đòn.
So với vậy, thành thật cúi đầu ăn cơm chẳng phải yên ổn hơn sao?
Ừm... canh cá này chua cay vừa miệng, quả thực ngon tuyệt.
Cách đó không xa, Trương tài nhân chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, tình cảnh khó lui khó tiến, vẻ đắc ý ban nãy đã tan thành mây khói.
Nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Thần thiếp ngu dốt, khúc ca này là học từ người của Giáo Phường Tư. Thần thiếp vốn không phải người Giang Nam, chỉ là vì muốn hát cho hay nên cố công học cách xướng giọng. Không ngờ trong đó lại mang ý tứ như thế... thần thiếp thực sự không biết!”
Lúc này, cả Ninh phi và Lệ tần đều im lặng, ánh mắt cùng những người khác đều mang vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Qua một hồi, vẫn là nữ quan Trúc Thư bên cạnh Thái hậu lên tiếng hòa giải: “Dân gian thường có những câu hát trêu chọc như thế. Trương tài nhân chắc cũng không cố ý.”
Thái hậu nghe vậy liền nâng tay phất nhẹ: “Thôi, hôm nay là ngày vui, mọi người trở lại chỗ ngồi cả đi.”
Trương tài nhân vội vàng cúi đầu nói “vâng”, rồi ôm lấy cây tỳ bà, cúi mặt lùi xuống trong vẻ mặt xám xịt.
Lệ tần cũng ngồi trở lại, nhân lúc không ai chú ý thì liếc mắt trao đổi với Ninh phi — ánh nhìn kia không cần nói cũng rõ: kế hoạch đã thành công.
Yến tiệc lại tiếp tục, các cung nữ lần lượt dâng thêm món mới.
Chu quý phi, Ninh phi cùng một vài người khác lại tiếp tục vây quanh Thái hậu, thi nhau nói chuyện lấy lòng.
Còn Vũ Văn Lan, từ đầu đến cuối sắc mặt không thay đổi, không ai nhìn ra vui giận.
Thái hậu vừa trò chuyện với mọi người, ánh mắt lại lần nữa lặng lẽ nhìn về phía góc điện — nơi có một nữ tử cúi đầu ăn uống không chút quan tâm thế sự.
Bà thầm nghĩ: Hoàng đế chẳng lẽ lại để ý đến cô nương kia? Người từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu ăn uống đấy sao?
Thật đúng là… ánh mắt nhìn người cũng độc đáo quá rồi.
~~
Liếc nhìn bàn tiệc đầy những món nguội, điểm tâm, canh nóng được dâng lên liên tục, lúc Yến Xu vừa ăn đến căng bụng, buổi tiệc cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Thái hậu đứng dậy rời tiệc, mọi người đồng loạt đứng lên hành lễ tiễn bà.
Vũ Văn Lan cũng đứng dậy khỏi ghế trên, đưa mắt nhìn theo bóng Thái hậu ra khỏi cửa điện lên kiệu. Nhân lúc không ai chú ý, hắn thử lặng lẽ thăm dò nội tâm của nữ nhân kia.
Chỉ nghe thấy nàng âm thầm bĩu môi: 【 Đêm nay đúng thật là được ăn ngon, nếu có thêm chút cay nữa thì hoàn hảo luôn. Tính ra hôm nay là mùng Tám mừng thọ Thái hậu, vậy yến tiệc tiếp theo là khi nào nhỉ? Giao thừa? Trời ơi, còn nửa tháng nữa lận… 】
Vũ Văn Lan: “???”
Gì thế này, trong đầu toàn là... ăn?
Lại nghe nàng lẩm bẩm tiếp: 【 Đời người thế nào thì cứ thế mà sống, không có "xing phúc" thì ăn no coi như có phúc. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Gì gọi là “xing phúc”?
Nữ nhân này… tiếng lòng thật kỳ quái.
*xing phúc: hạnh phúc
Vũ Văn Lan suýt chút nữa dừng bước giữa chừng.
Nhưng nếu giờ quay đầu lại, chỉ sợ lại rút dây động rừng.
Hắn cố nhịn, giả bộ như không có gì xảy ra, bước chân vững vàng, cùng đoàn người rời khỏi điện.
~~
Tổng quản ngự tiền Phú Hải cảm thấy rất rõ — đêm nay bệ hạ không giống thường ngày.
Từ Nhu Nghi điện đi ra, ngài vẫn như mọi khi đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương, nhưng suốt một hồi lâu vẫn chưa hạ bút phê chỉ, cứ như đang... thất thần.
Phú Hải còn đang âm thầm suy đoán thì bất ngờ nghe hoàng đế hỏi: “Ngồi ở hàng cuối hôm nay là ai?”
Là người theo hầu bên cạnh đã nhiều năm, Phú Hải lập tức đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, người vừa rồi ra giữa điện dâng khúc hát là Trương tài nhân, ái nữ của Trương Thông – quan sử Chức Tạo Cục Kinh phủ.”
Lời vừa dứt, hoàng đế không hề có phản ứng.
Phú Hải liền nhanh chóng bổ sung: “Ngồi cạnh Trương tài nhân, chính là Lý mỹ nhân của Vĩnh Ninh điện.”
Lời vừa dứt, hoàng đế rốt cuộc cũng mở miệng: “Xuất thân từ đâu?”
Phú Hải lập tức hiểu là mình đoán trúng, vội vàng đáp: “Bẩm bệ hạ, Lý mỹ nhân xuất thân từ huyện An Đức, phủ Thanh Châu. Ba năm trước nhập cung qua kỳ tuyển tú.”
Thanh Châu...
Vũ Văn Lan trầm ngâm — nơi đó cách kinh thành mấy trăm dặm, nữ tử kia làm sao lại biết được chuyện của hắn?
Ngay lúc ấy, lại nghe trong lòng Phú Hải dâng lên cảm khái: 【 Hắc, xem ra vị Lý mỹ nhân này sắp sửa thăng chức rồi. Ai mà ngờ được, người đầu tiên lọt vào mắt rồng lại là một mỹ nhân nhỏ bé vô danh? 】
Câu tiếng lòng kia khiến Vũ Văn Lan bừng tỉnh, khẽ giơ tay ra hiệu: “Lui xuống đi.”
“Dạ.”
Phú Hải cúi người, lui ra khỏi nội điện. Nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ:【 Rốt cuộc là tình huống gì đây? Nếu đã để tâm, sao còn chưa triệu tới thị tẩm? Trời sắp tối rồi... một đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà, bệ hạ! 】
Chỉ vừa nghĩ đến đây, liền cảm thấy sau gáy như có một luồng khí lạnh quét qua. Phú Hải rùng mình, nhưng không rõ bản thân vừa đắc tội gì, đành lặng lẽ bước nhanh hơn, rời khỏi điện.
Lúc này, bên tai rốt cuộc yên tĩnh lại.
Vũ Văn Lan day day ấn đường, tâm trí vẫn chưa thể hoàn toàn quay về.
Suy nghĩ một lúc, hắn lại gọi: “Người đâu.”
Lần này tiến vào là một người khoác y phục phi ngư — chính là Cẩm Y Vệ thân cận. “Đi điều tra huyện An Đức, Thanh Châu. Tra lại việc tuyển tú năm đó.”
Người kia khom người lĩnh mệnh, lập tức rời đi.
Vũ Văn Lan lại cầm lấy tấu chương trên án, nhưng tâm tư vẫn chưa thể yên ổn.
Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh nữ tử kia lúc ở yến tiệc, dáng vẻ cúi đầu, chỉ lo ăn uống, chẳng màng thế sự...
—— Ba năm trước, trên đường hồi kinh, hắn từng bị sét đánh trúng, bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, lại phát hiện bản thân đột nhiên có được năng lực đọc được tiếng lòng người khác… nhưng đồng thời, cũng dần dần mất đi năng lực vốn có của một nam nhân.
Những năm qua, hắn luôn bí mật phái người đi khắp nơi tìm danh y chữa trị, nhưng tất cả đều vô ích.
Mà đây lại là điều cấm kỵ nhất — nhất là khi hắn mang thân phận đế vương.
Cho nên suốt thời gian qua, hắn vẫn giấu kín bí mật này, phòng bị nghiêm ngặt, đến cả thái giám tâm phúc thân cận cũng không hề hay biết.
Vậy mà nữ tử kia… lại có thể biết?
Nàng rốt cuộc là ai? Là người từ đâu tới? Là đã nghe được từ đâu?
Trong lòng càng nghĩ càng loạn như tơ vò, hắn dứt khoát gác sổ tấu sang một bên, truyền một tiểu thái giám mặc áo cổ tròn vào điện.
“Giám thị Vĩnh Ninh điện. Chuyện lớn hay nhỏ, trẫm đều muốn biết rõ.”