Vũ Văn Lan một đường bước vào trong điện, vừa ngẩng mắt liền thấy trước mặt cứ như một đại dương châu báu — các nữ tử đều mang đầy trang sức trên đầu, trên người, dưới ánh đèn trong điện chiếu rọi xuống, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt. 

Trong không khí, mùi son phấn càng thêm nồng nặc. Hắn hơi thu mắt lại, giọng đạm nhiên nói: “Bình thân.” 

Chúng phi tần cùng cúi người hành lễ, rồi lần lượt quay lại chỗ ngồi. Mỗi người đều ngồi ngay ngắn đoan chính, song ánh mắt lại không ngừng lén lút nhìn về phía hắn. 

“Bệ hạ gần đây đúng là càng thêm phong thần tuấn lãng, ngay cả điện Nhu Nghi cũng như sáng bừng lên vậy.” 

Người lên tiếng chính là Quý phi Chu thị, ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới long ỷ. 

Vũ Văn Lan nhận ra nàng — nàng là chất nữ của Thái hậu, trên danh nghĩa là biểu muội của hắn. 

Hôm nay nàng mặc cung trang đỏ thẩm, gương mặt mỉm cười ôn nhu, thoạt nhìn vô cùng đoan trang khéo léo. Thế nhưng tiếng lòng trong đầu nàng lại vô cùng cay độc: 【 Mấy tiện nhân này vậy mà dám trang điểm rực rỡ hơn cả ta? Xem ra phải nghiêm khắc dạy dỗ một hai kẻ, để bọn chúng biết thế nào là quy củ. 】 

—— Từ ba năm trước sau khi nghe được tiếng lòng người khác, Vũ Văn Lan đã quá quen thuộc với kiểu ngoài cười trong không, chỉ lạnh nhạt nói: “Trẫm lại không phải đèn lồng, sao có thể khiến trong điện sáng sủa hơn?” 

Lại nghe một tiếng “phụt” bật ra, gần đó có một nữ tử cười khẽ nói: “Bệ hạ thật đúng là biết đùa. Có điều Quý phi nương nương xưa nay mồm miệng lanh lợi nhất, hôm nay sao lại vấp trước một bước rồi?”
Nàng là Ninh phi, chất nữ bên nhà chồng của Trưởng công chúa, năm đó chính là được Trưởng công chúa tự mình đưa vào cung. Vũ Văn Lan từng gặp nàng vài lần, bởi vậy vẫn còn có chút ấn tượng.

Đương nhiên, hắn cũng nghe được — trong lòng nữ tử ấy lúc này đang mắng Chu quý phi: 【 Hừ, tưởng mặc một thân đỏ thẩm là có thể đè đầu cưỡi cổ ta sao? Cũng không soi gương xem mặt mình xấu tới mức nào! Nói đi nói lại, vẫn là cây trâm phượng khảm bảo như ý của ta tốt hơn, không uổng phí hai ngàn lượng bạc. Mau nhìn đi, bệ hạ chẳng phải đang nhìn về phía này đó sao! 】 

Chỉ e đây là lần đầu tiên từ khi nàng nhập cung đến nay, Hoàng đế thực sự liếc nhìn nàng một cái. 

Ninh phi lập tức thẳng lưng, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của hắn. 

Nào ngờ Vũ Văn Lan chỉ tùy ý liếc qua đỉnh đầu nàng, rồi hạ mi nói: “Trên đầu ngươi hình như là vật rất đắt giá?” 

Ninh phi thoáng cứng đờ. 

Chu quý phi lập tức tiếp lời, giọng mềm mại nhưng ẩn chứa mũi nhọn: “Thần thiếp thấy, cây trâm kia của Ninh phi chỉ sợ không dưới ba ngàn lượng bạc. Chẳng qua dạo gần đây trong cung đang cắt giảm chi tiêu vì "tuyết tai" ở kinh thành và vùng phụ cận, cũng không biết Tư Trân Khố lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?” 
(“Tuyết tai” = thiên tai do tuyết lớn, lạnh kéo dài, gây đói kém) 

Ninh phi vội vàng giải thích: “Bệ hạ, vật này… là Trưởng công chúa điện hạ ban cho, không phải từ Tư Trân Khố.” 

Nói xong, trong lòng vẫn thấy hoảng hốt, không biết liệu Hoàng đế có vì thế mà truy xét đến phủ Trưởng công chúa hay không. 

May mắn thay, Vũ Văn Lan không truy hỏi nữa. 

Bởi vì ngoài hai nữ tử này đang đấu võ mồm âm thầm, bên tai hắn vẫn liên tục vang lên vô số tiếng lòng khác nhau: 
【 Hừ, hai ả ngu xuẩn này thường ngày kiêu căng quen rồi, hôm nay cũng phải nếm mùi ê chề đi! 】 

【 Nhịn ba ngày không ăn cơm, ráng nhét cho vừa cái váy bó eo này, Kim Lăng vân cẩm quả thật không phụ kỳ vọng! Đám quê mùa kia làm sao lọt được vào mắt ngài? Bệ hạ, mau nhìn ta đi! 】 

【 Hai con ngốc này mà khiến bệ hạ mất hứng thì sao bây giờ? Ta khổ luyện ba tháng vẫn chưa có cơ hội hiến vũ, ngu xuẩn, thật ngu xuẩn! 】 

Thuật đọc tâm của Vũ Văn Lan có giới hạn về khoảng cách, cho nên hắn chỉ có thể nghe được tiếng lòng của vài người gần mình — nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ náo loạn rồi. 

Hắn nhàm chán nhấp một ngụm trà, thật lòng cảm thấy so với việc ngồi đây nhìn đám nữ nhân kia tranh đấu, diễn trò, thì chẳng bằng quay về ngự thư phòng xem mấy quyển tấu sớ còn thú vị hơn. 

Nếu không phải hôm nay Thái hậu bức thiết truyền gọi, hắn tuyệt đối sẽ không đặt chân đến nơi này. 

~~ 
Lúc này, ngồi ở hàng cuối cùng, Yến Xu đang cùng hệ thống ăn dưa sôi nổi cập nhật: 【 Còn có dưa liên quan đến Hoàng đế? Dưa gì vậy? 】 

Hệ thống đáp: 【 Hoàng đế... không thể hành phòng. 】 

Yến Xu: 【 ……Gì cơ? 】 

Hệ thống lặp lại: 【 Hoàng đế không thể hành phòng. 】 

Yến Xu: 【 ??? Không thể hành phòng? Ý là... không được? 】 

Hệ thống: 【 Trả lời chính xác. 】 

Yến Xu suýt nữa phun cả ngụm trà nóng ra ngoài:【 Thật à?! Không phải đang đùa ta đó chứ?!! 】 

Hệ thống: 【 ? Ngươi đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của bổn hệ thống? Bổn hệ thống từng nói giỡn bao giờ chưa? 】 

Yến Xu: 【 Nhưng... sao lại có chuyện như vậy được? Đây là vua của một nước đấy! 】 

Hệ thống thản nhiên: 【 Nam nhân mà, luôn có đủ loại lý do khó nói. Dù có là vua một nước, thì cũng vẫn là... nam nhân. 】 

Yến Xu: 【 …… 】 

Ờ, nói vậy cũng đúng. 

Những năm gần đây theo hệ thống ăn dưa, nàng cũng đã thấy không ít nam nhân kỳ quái trong thiên hạ: nào là thích mặc nữ trang, đoạn tụ chi phích, cuồng bạo hành, nghiện rượu, mê cờ bạc, tật xấu đủ loại. Trong đám quan viên văn võ toàn triều, bốc lên là cả một nắm chuyện dị thường, so ra thì... 

“Không thể hành phòng” vẫn còn được tính là bình thường. 

Nhưng mà... từ từ đã… 

Người “không thể hành phòng” này lại là... Hoàng đế!
Là phu quân trên danh nghĩa của nàng! 

Yến Xu lần thứ hai khiếp sợ:【 Chuyện quan trọng như vậy, vì sao đến giờ hệ thống mới nói cho ta biết?! 】 

Hệ thống tỉnh bơ đáp:【 Bổn hệ thống cũng vừa mới tiếp nhận thông tin này. 】 

Yến Xu: 【 Vậy ta tiến cung làm gì chứ??? Chẳng lẽ phải thủ tiết cả đời, sống như quả phụ cho đến già??? 】 

Hệ thống: 【 Dù sao ngươi vốn cũng không có chí tiến thủ gì, sống như quả phụ thì sống quả phụ thôi. Một đời người qua rất nhanh, chớp mắt một cái là hết. 】 

Yến Xu: 【 …… 】 

Đây là lời người nói sao? 

Nàng vất vả lắm mới vớt được một thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ cũng chỉ để... chớp mắt một cái là hết đời? 

Hệ thống: 【 Đã biết còn hơn không biết. Việc đã thế rồi, cứ chậm rãi mà tiếp nhận đi. 】 

Yến Xu: 【 …… 】 

Ăn dưa bao lâu nay, đây là lần đầu tiên nàng ăn phải một quả dưa liên quan trực tiếp đến bản thân, hơn nữa còn là một quả dưa lớn đến mức kinh thiên động địa, khiến người ta không khỏi rơi vào trạng thái tay chân luống cuống, lòng dạ rối bời. 

Vì thế, nàng vốn định uống một ngụm trà để bình tĩnh lại, nào ngờ tay run một cái, làm rơi luôn cả chén trà xuống đất, phát ra tiếng leng keng giòn vang. 

Lúc này Thái hậu còn chưa tới, yến tiệc cũng chưa chính thức bắt đầu, trong điện đang vô cùng yên tĩnh, âm thanh kia lập tức khiến không ít người ngoảnh đầu nhìn sang. 

Chúng nữ tử ở hàng trước đều nghiêng đầu nhìn lại, thấy nàng chẳng có trang điểm gì đáng kể, thậm chí còn không bằng đám cung nữ của Chu quý phi, Lệ tần... ánh mắt cũng không sáng, liền lập tức mất hứng thú, ai nấy đều quay đầu lại tiếp tục việc mình. 

Chỉ có Trương tài nhân ngồi cùng bàn khẽ nói nhỏ: “Còn chưa khai yến, Lý tỷ tỷ đã say rồi sao? Bệ hạ chỉ sợ còn chưa nghe thấy đâu.” 

Yến Xu chẳng buồn để ý tới nàng. 

Hiện tại nàng cuối cùng đã hiểu vì sao Hoàng đế chưa từng bước vào hậu cung —— này là có muốn cũng vào không được chứ đừng nói là không muốn! 

Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một cảm giác: nhìn thấu thế gian, tang thương vô tận.
Cùng với việc dốc hết toàn lực, dùng mọi thủ đoạn để tranh giành một mục tiêu căn bản không thể đạt được, thì quả nhiên — từ bỏ sớm một chút, vẫn là thoải mái hơn nhiều. 

Cung nữ hầu yến đã thay trà mới, mọi thứ lại trở lại như thường. Ở nơi xa trên long ỷ, Vũ Văn Lan cũng thu hồi ánh mắt. 

So với những nữ tử xung quanh được trang điểm như chim hoa rực rỡ, ăn mặc như đèn lồng, thậm chí cây chổi lông gà, thì tiểu cô nương vừa làm rơi ly trà kia lại có vẻ thuận mắt hơn đôi chút. 

Chỉ là — sao lại làm rơi ly? Chẳng lẽ cũng là một chiêu để hấp dẫn sự chú ý của hắn? 

Chỉ tiếc… khoảng cách quá xa, hắn không nghe được tiếng lòng của nàng. 

Không bao lâu sau, ngoài điện truyền đến tiếng thông báo: “Thái hậu giá lâm——” 

Vũ Văn Lan đứng dậy nghênh đón, toàn bộ phi tần trong điện cũng đồng loạt hành lễ. Tiếng hô vang khắp điện: “Cung nghênh Thái hậu.” 

Hai mẹ con gặp nhau ở giữa đại điện. 

Vũ Văn Lan dừng bước, cung kính nói: “Cung nghênh mẫu hậu.” 

Đừng nói đâu xa, giọng nói kia trầm thấp mà không mất vẻ ôn hòa, truyền vào tai khiến người nghe cũng thấy dễ chịu. 

Hiếm có lúc khoảng cách gần như thế, Yến Xu lập tức tranh thủ cơ hội, lặng lẽ liếc nhìn một cái, rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt của hắn. 

Ừm… 

Dáng dấp tôn quý đường hoàng, ngũ quan rõ ràng, lạnh lùng mà tuấn mỹ, thần thái nghiêm nghị, phong tư bất phàm — quả nhiên là dung mạo mà người ta khó lòng dời mắt. 

Bao nhiêu lời tán tụng từng nghe ở hai đời, vào khoảnh khắc này đồng loạt ùa lên, quanh quẩn trong đầu nàng không dứt. 

Đồn đãi không sai, quả thực là một mỹ nam đỉnh cấp! 

Chỉ có điều… thật đáng tiếc! 

Yến Xu âm thầm thở dài: Người thì đẹp như vậy mà lại không thể dùng được, đúng là phí phạm của trời a!

Vũ Văn Lan khựng lại một thoáng. 

“Đẹp mà không thể dùng được”?
“Phí phạm của trời”? 

Vũ Văn Lan khựng lại trong chốc lát. 

Hắn cố tình dùng khóe mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng lòng ấy, liền nhận ra — chính là tiểu nha đầu chân tay vụng về vừa làm rơi chén trà ban nãy. 

Lúc này khoảng cách đã gần hơn, hắn nhìn thấy rõ — dung mạo nàng thanh tú, gương mặt không hề tô son điểm phấn đậm như những người khác. 

Ngay khi ấy, bên tai vang lên tiếng cười hòa nhã: “Ai gia tới chậm rồi, khiến các ngươi phải chờ lâu có phải không?” 

Là tiếng của Thái hậu. 

Vũ Văn Lan thu lại thần sắc, khom người đáp: “Mẫu hậu vất vả rồi, mời người an tọa.” 

~~ 
Ngay lúc ấy, bên tai hắn lại vang lên một đoạn tiếng lòng khiến hắn đứng hình: 【 Chậc, nói thật xem rốt cuộc là vì sao không thể... cử? Bẩm sinh à? Hay là sau này bị thương tổn gì? 】 

Vũ Văn Lan lần nữa khựng người. 

Lần này, hắn nghe được rất rõ ràng — nha đầu kia dùng đúng một từ: “không cử”. 

Không sai, Yến Xu chính là dùng từ đó. 

Bởi vì lúc này nàng đang gọi hệ thống để làm rõ chân tướng. 

—— Bình thường ăn dưa thiên hạ đã đành, lần này quả dưa lớn lại nổ ngay bên cạnh mình, thậm chí liên quan trực tiếp tới vận mệnh bản thân. Còn nữa, nam nhân kia lại có gương mặt đẹp đến mức kinh thiên động địa, nàng làm sao có thể thờ ơ? 

Nàng cảm thấy chưa chắc đã vô phương cứu chữa, phải tra rõ nguyên nhân mới được. 

Yến Xu: 【 Hệ thống, nguyên nhân là gì? Có chữa được không? 】 

Hệ thống: 【 Tạm thời chưa rõ nguyên nhân, nhưng hẳn không phải do bẩm sinh. 】 

Ồ — không phải bẩm sinh không cử, tức là… còn có cơ hội? 

Ánh mắt Yến Xu lập tức sáng rỡ, hoàn toàn không phát hiện rằng cách đó không xa, có một luồng sát ý đã dâng lên âm thầm. 

Không sai, ngay giây phút nghe thấy hai chữ kia, trong lòng Vũ Văn Lan sát khí lập tức bùng lên. 

Ngoại trừ chính hắn, trong toàn bộ hậu cung này chưa từng có bất kỳ ai biết chuyện. 

Nữ nhân này... sao lại biết được?! 

Nhưng còn chưa kịp nghĩ thêm, hắn lại nghe thấy nàng tiếp tục trầm ngâm: 【 Không chừng có thể thử mấy thứ như 《Tố Nữ Chân Kinh》, 《Phòng thuật kỳ thư》 chẳng hạn. Nếu thật sự không hiệu quả… thì còn có thể dùng 《Thiên địa âm dương giao, hoan hỉ phú》 để hỗ trợ! 】
Vũ Văn Lan: “???” 

Cái gì vậy chứ? 

Cái gọi là “không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy” — Yến Xu đã ăn nhiều loại dưa máu chó, đủ kiểu chuyện kỳ quặc, mấy quyển “bí tịch phòng sự” nàng cũng từng nghe nhắc đến không ít. 

Nàng vẫn còn nhớ như in quả dưa lần trước: chuyện giữa Tuyên Uy tướng quân và một tiểu quả phụ.
Tiểu quả phụ ấy nhìn thì ngoan hiền trong sáng, nào ngờ lại vô cùng biết cách ra tay — chính là dùng quyển 《Phòng thuật kỳ thư》 gì đó, đem vị đại tướng quân mạnh mẽ kia giữ chặt không rời, trói gọn trong chiếc váy của mình. 

Chậc... Đúng là một chuyện tình vừa nóng bỏng vừa lâm ly bi thiết, tim đau đến thận cũng run.
Bây giờ nhớ lại thôi mà cũng khiến lòng người xao động từng đợt như sóng vỗ. 

Đúng lúc nàng đang mãi chìm trong hồi tưởng “dưa cũ”, thì tiếng cười nhẹ nhàng của Thái hậu vang lên, kéo mọi người trở về thực tại: “Đều đứng dậy đi, hôm nay là tiệc mừng thọ, không cần quá câu nệ lễ nghi.” 

Yến Xu lập tức thu lại vẻ mặt lơ ngơ, nhanh chóng cùng mọi người đứng dậy hành lễ, rồi lại ngồi xuống theo đúng quy củ. 

Vũ Văn Lan thì giấu kỹ tâm tình trong lòng, mặt mày bình thản, dẫn Thái hậu lên ngồi ghế chính. 

Tiệc bắt đầu. 

Các cung nữ lần lượt bưng lên đủ loại món ngon — nào là gà xé nấu với hoa phù dung, tổ yến hầm vịt, vây cá thập cẩm, thịt dê hầm gia vị, tôm vàng giòn rụm, cua hấp rượu thơm lừng… Một bàn đầy màu sắc hương vị, nhìn mà hoa cả mắt. 

Yến Xu có một ưu điểm lớn nhất: biết nghĩ thoáng. 

Chuyện đã như vậy, lo lắng cũng vô ích, chi bằng ăn ngon cho sướng.
Nàng không do dự nữa, đem hết tâm tư đặt vào đồ ăn, nghiêm túc bắt đầu “chiến đấu”. 

Từ trước đến nay hoàng đế vốn không tham gia yến tiệc hậu cung, mà nàng cũng chẳng có tư cách góp mặt. Hôm nay được gọi là “lộc ăn bất ngờ”, nàng sao có thể bỏ qua? 

Gà mềm ngọt, tổ yến thơm béo, vây cá ăn một miếng mà như lên tiên giới, thịt dê hầm đúng vị, tôm chiên giòn tan, cua thì chắc thịt, thấm đẫm mùi rượu… Món nào cũng khiến người mê mẩn! 

Phía trước, Chu quý phi, Ninh phi, Đoan phi thì thay nhau trò chuyện với Thái hậu, nịnh nọt mời rượu hoàng đế. Lệ tần, Vương chiêu nghi thì chủ động dâng nhạc, múa vũ, không khí trong điện náo nhiệt vô cùng. 

Chỉ có nàng — ngồi ở góc khuất, vui vẻ ăn uống không màng thế sự. 

Hoàn toàn không nhận ra rằng, lúc này — vị hoàng đế mà ai cũng đang tìm cách lấy lòng, lại chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đem hết tâm tư đặt lên người nàng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play