Ngô Tuệ vui vẻ đồng ý, đồng thời cảm thán: “Không ngờ cô lại thi khoa văn bằng điểm khối tự nhiên!” Chẳng trách có rất nhiều tiểu thuyết nổi tiếng đương thời cô đều chưa đọc qua.
Thực ra, xét trên phương diện nguồn nhân lực quốc gia, Giang Nam quá lãng phí tài năng, nhưng với tư cách là một người ủng hộ trung thành của khoa ngữ văn, Ngô Tuệ rất hoan nghênh cô gia nhập!
Lúc hai người chen chúc từ thư viện ra ngoài, trên tay Giang Nam là năm cuốn, còn Ngô Tuệ chỉ có hai cuốn.
Không phải Ngô Tuệ chiến đấu kém, mà vì những cuốn trong danh sách của cô ấy phần lớn mọi người đều chưa đọc qua ,lúc cô ấy vất vả lắm mới tìm được hai cuốn này, thì những cuốn khác đã bị mượn hết rồi.
Trên đường về ký túc xá, bước chân hai người chậm lại, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để trò chuyện, Ngô Tuệ nói mới xa nhà nửa ngày mà cô ấy đã bắt đầu nhớ con gái rồi, sau đó hỏi đến Trình Hạo, cô ấy vẫn còn nhớ Giang Nam từng nói trên tàu là đã có con trai đã bảy tuổi rồi.
Giang Nam cười nói: "Thằng nhóc nhà tôi chỉ biết ăn với chơi, nếu không có đống đồ chơi tôi gửi về ,nó có nhớ đến tôi mới lạ.”
Lúc đến hành lý của Lý Húc chỉ có một chiếc túi nhỏ, lúc về thì chất đầy ấp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT