Nhìn người mẹ mới chỉ 35 36 tuổi của Từ Hinh Hinh, Giang Nam không khỏi cảm thán, nếu là kiếp trước có lẽ họ đã bằng tuổi nhau, chính vì vậy Giang Nam nhìn Từ Hinh Hinh không khỏi có cảm giác như nhìn thấy Trình Hạo, coi cô bé như con nít.
Nhưng cô vẫn coi từ Hinh Hinh như bạn học mà đáp: “:ời mẹ cô bé không dám nhận, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ.”
Mấy người lại khách sáo thêm vài câu nữa, mới bắt đầu làm việc của mình.
Tô Đan lau ván giường rất sạch sẽ, Giang Nam cảm thấy không cần phải lau lại lần nữa, liền trèo lên dọn giường.
Lại nghe thấy mẹ Thẩm Duyệt Chi lẩm bẩm: “Không biết nhanh lên một chút, lát nữa bụi rơi lại bám đầy lên chăn màn…”
Giang Nam phớt lờ, tiếp tục công việc của mình, bảo Lý Húc đưa đồ cho mình, treo màn xong trải ga gối, lại thấy mẹ Thẩm vừa phe phẩy tay, vừa giả vờ ho khan: “Làm ơn nhẹ tay một chút, nhiều bụi quá.”
Giang Nam nhìn không khí trước mặt mẹ Thẩm, ngay cả một hạt bụi cũng không có, lại nhìn động tác nhẹ nhàng của mình, bất giác cong môi cười nói: "Hay là nhà bác cất đồ đạc đi, rồi ra ngoài đợi đợi, tôi dọn dẹp xong rồi hãy mang vào, như vậy sẽ không bị bám bụi hoặc là đổi giường với tôi luôn, trên này không khí trong lành hơn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT