Buổi tối, cả nhà Tiêu Cảnh Đình quây quần bên mâm cơm.
“Có kẻ quyền quý nào đó bảo rằng, chỉ cần ta vợ con ly tán, lưu lạc đầu đường xó chợ, thì sẽ thưởng cho Vương Nhị Hổ năm trăm lượng bạc?” – Tiêu Cảnh Đình hỏi, giọng mang chút châm chọc. Cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây Vương Nhị Hổ cứ bám riết lấy nguyên chủ như vậy, mà nguyên chủ cũng thật ngốc nghếch, dễ dàng tin người, còn coi loại người bụng dạ khó lường như thế là huynh đệ.
Hứa Mộc An gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, chính miệng Vương Nhị Hổ nói thế.”
Tiêu Kính Phong đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cái loại người gì vậy! Vô liêm sỉ đến thế là cùng!”
Tiêu Cảnh Đình nheo mắt lại. Sau lưng hắn rõ ràng có không ít kẻ kéo chân, lại thêm bản thân nguyên chủ nhu nhược không tiến thủ… nghĩ cũng phải, không sa đọa mới là lạ.
“Hắn có nói là ai thuê không?” – Tiêu Cảnh Đình hỏi.
“Không có. Hắn bảo người kia rất thần bí, không tiết lộ danh tính. Nhưng hắn có để lại một khối ngọc bội, dặn rằng nếu hoàn thành nhiệm vụ thì đem ngọc bội đến tìm.” – Hứa Mộc An nói rồi lấy trong người ra một miếng ngọc bội đưa cho Tiêu Cảnh Đình.
“Đưa ta xem.” – Tiêu Kính Phong lên tiếng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play