CHƯƠNG 7
Thiên Nghiêu nghe vậy, đại não bắt đầu vận hành tốc độ cao, nhưng vẫn có chút không rõ ý tứ trong lời y. Cái gì gọi là thích chủ động?
Là bảo hắn dâng trà thì chủ động một chút sao?
Hắn còn chưa đủ chủ động ư? Y vừa gọi là mình lập tức đưa trà tới, còn muốn chủ động thế nào nữa?
Chẳng lẽ là muốn hắn đoán trước được lúc nào y muốn uống trà sao?
Nhưng cũng phải, căn cứ quan sát của Thiên Nghiêu trong khoảng thời gian này, người hầu ở Ngự tiền dường như đều có bản lĩnh đó. Vậy là mình bị cảnh cáo rồi sao?
Nghĩ vậy, Thiên Nghiêu lập tức khấu đầu, vội vàng bày ra thái độ nhận lỗi tốt đẹp: “Đa tạ Bệ hạ dạy bảo, nô tài ghi nhớ trong lòng.”
"Ừm." Người trước mặt dường như rất hài lòng với thái độ của hắn, nhàn nhạt lên tiếng rồi ra hiệu cho hắn lui xuống.
Thiên Nghiêu thấy thế vội vàng đứng dậy lui về. Sau đó cả ngày, Thiên Nghiêu đều lén quan sát người cách đó không xa, cố gắng đoán xem lúc nào y muốn uống trà.
Cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm liền đưa trà nóng đã chuẩn bị sẵn qua.
Nhưng Thiên Nghiêu tiếp xúc với y thời gian thực sự quá ngắn, nên đoán cũng không chuẩn xác. Trà chủ động đưa qua mười lần thì có tám lần y không hề chạm tới, cứ để đó cho nguội lạnh. Bởi vậy Thiên Nghiêu chỉ có thể hết lần này đến lần khác đổi trà nóng cho y.
Cả ngày trôi qua, Thiên Nghiêu cảm thấy mình sắp suy sụp. Mệt không phải vì dâng trà, mà là vì lúc nào cũng phải căng mắt quan sát động tĩnh của một người, phán đoán tâm ý của y, đại não không một khắc nào được nghỉ ngơi. Bởi vậy, chờ đến tối, đầu óc Thiên Nghiêu gần như không còn xoay chuyển nổi.
Chỉ mong tên cẩu hoàng đế có thể đi ngủ sớm một chút, để hắn cũng có thể về viện thái giám nghỉ ngơi.
Nhưng không như mong muốn, gần đây có lẽ vì chuyện Bắc Sóc, tấu chương y phải phê duyệt mỗi ngày gần như chất đầy ngự án.
Hôm nay càng là từ Tư Minh Điện phê duyệt một mạch đến tẩm điện, nhưng đến giờ vẫn chưa xong.
Mãi cho đến khi đại thái giám bên cạnh hoàng đế nhắc nhở một câu: “Bệ hạ, canh giờ không còn sớm, ngày mai còn phải thượng triều nữa ạ.”
Người nọ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chiếc đồng hồ Tây Dương cách đó không xa.
"Đúng là không còn sớm." Y nói rồi đặt bút son trong tay xuống, sau đó giơ tay lên.
Thiên Nghiêu thấy thế lập tức bưng khay trà đưa nước trà qua.
Sau đó liền thấy y bưng chén trà lên, uống một ngụm rồi đứng dậy đi về phía long sàng cách đó không xa.
Tiếp theo là cung nữ đến thay y phục cho y.
Thiên Nghiêu thấy thế âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tan làm.
Nhưng vừa mới vui mừng một chút, liền nghe một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Ngươi tới.”
Thiên Nghiêu nghe vậy sững sờ, có chút mờ mịt quay người lại, sau đó liền thấy vị đế vương trẻ tuổi cách đó không xa đang nhìn mình. Đôi mắt dị sắc rất nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì.
Thiên Nghiêu không ngờ y lại gọi mình.
Lần trước vì không biết cởi y phục cho y, Thiên Nghiêu đã phải quỳ trong tẩm điện suốt một đêm, đối với chuyện này quả thực ám ảnh sâu sắc.
Bởi vậy tuy Thiên Nghiêu cảm thấy lúc đó y hẳn là nhất thời hứng khởi, có lẽ sẽ không đối xử với hắn như vậy nữa, nhưng để đề phòng bất trắc, hắn vẫn từ ngày đó bắt đầu cố ý quan sát cách cung nữ thay y phục cho Bệ hạ, cho tới bây giờ đã học được kha khá.
Cho nên dù đột nhiên bị điểm danh, hắn cũng không sợ hãi như lần trước.
Quả nhiên cơ hội đều dành cho người có chuẩn bị.
Thiên Nghiêu cảm thấy vô cùng may mắn vì sự chuẩn bị trước của mình, bèn không mấy chột dạ mà đặt chén trà trong tay xuống đi về phía y.
Nhưng vừa mới đến gần y, Thiên Nghiêu lại bắt đầu thấy sợ.
Có lẽ thực sự có thứ gọi là đế vương chi khí. Người trước mặt rõ ràng trông cũng còn rất trẻ, nhưng không biết vì sao khí thế trên người lại sắc bén như vậy, tựa như một thanh kiếm sắc bén lộ ra ngoài vỏ, khiến người ta căn bản không dám đến gần.
Nhưng Hoàng đế đã lên tiếng, nên Thiên Nghiêu dù sợ đến mấy cũng chỉ có thể căng da đầu đi đến trước mặt y, cúi đầu thay y phục cho y.
Trước hết cởi đai lưng.
Thiên Nghiêu nhớ lại các bước đã xem trước đó, đưa tay ra sau lưng y. Vì động tác này, cơ thể không tự chủ được mà nghiêng về phía trước, quả thực như muốn chủ động lao vào lòng y.
Đương nhiên, Thiên Nghiêu không dám thật sự dán sát vào y, nên giữa họ vẫn có một khoảng cách.
Nhưng dù vậy, cuối cùng vẫn là đứng quá gần. Một mùi hương thanh u liền len lỏi vào mũi hắn. Đây là Long Tiên Hương mà Bệ hạ thường đốt, tẩm điện và Tư Minh Điện đều có, nhưng đều không nồng đậm như trên người y.
Không biết vì sao, rõ ràng đều là cùng một loại hương, nhưng đến trên người y lại trở nên mạnh mẽ. Hương vốn trong điện ngày ngày đốt cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ có lẽ vì đứng quá gần, mùi hương đó quả thực như sống lại, cứ thế xộc thẳng vào mũi hắn, bá đạo xâm nhập cơ thể hắn.
Cảm giác bị xâm nhập bắt buộc này không hề dễ chịu, nên Thiên Nghiêu theo bản năng nín thở.
Người trước mặt hiển nhiên không có phiền não như vậy, một bên giang hai tay cho tiểu thái giám thay y phục, một bên cúi đầu nhìn gáy trắng như tuyết của tiểu thái giám.
Trước kia không nhìn kỹ, nên Kỳ Ngạn cũng là hôm nay mới phát hiện, da của tiểu thái giám trước mặt lại tinh tế ngoài dự đoán, lại còn rất trắng, như một vốc tuyết mãi không tan, khiến người ta rất muốn đưa tay sờ thử, xem có phải lạnh không?
Tâm trí Thiên Nghiêu đều đặt trên y phục của y, nên không hề chú ý đến ánh mắt của y, chỉ cố gắng cởi đồ cho người trước mặt.
Nhưng y phục của hoàng đế thật sự quá phức tạp, hơn nữa Thiên Nghiêu cũng chỉ lén xem qua, chưa có cơ hội tự mình thực hành, nên cởi rất chậm, tốn khá nhiều thời gian mới cởi được áo khoác ngoài và trung y của y.
"Bệ hạ, xong rồi ạ." Thiên Nghiêu cởi cho y đến khi chỉ còn lại áo lót trong cùng thì tự động khom người lui về phía sau.
Vốn tưởng công việc hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không ngờ người trước mặt lại không tha cho hắn, mà tiếp tục nói: “Hầu hạ trẫm tắm gội.”
Thiên Nghiêu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh lại nhớ ra thân phận của mình, bèn lập tức lại cúi đầu xuống.
Trong lòng tuyệt vọng trào dâng.
Sao còn phải hầu hạ tắm gội nữa? Cái này mình còn chưa học, sẽ không lại phải quỳ một đêm như hôm đó chứ?
Thiên Nghiêu nội tâm một trận sụp đổ, nhưng người trước mặt căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, đã đi trước một bước vào gian phòng nhỏ bên trong.
Trong nội thất của tẩm điện còn có một gian phòng nhỏ hơn nữa, nghe nói bên trong là một hồ tắm. Cung nhân đã tốn rất nhiều thời gian mới dẫn được nước suối ấm vào, để Bệ hạ tắm gội.
Thiên Nghiêu biết y sẽ tắm ở đó, nhưng hắn chỉ là một tiểu thái giám dâng trà, nên chưa từng hầu hạ y tắm gội, tự nhiên cũng chưa từng vào đó.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể vào xem xét, nhưng Thiên Nghiêu tỏ vẻ không hề vui vẻ.
Nhưng dù hắn có vui hay không cũng không thay đổi được sự thật trước mắt.
Vừa bước vào liền thấy tên cẩu hoàng đế lại giang hai tay ra, rồi nhìn về phía hắn.
Thiên Nghiêu tự nhiên hiểu ý y, vội vàng cúi đầu đi qua, rồi đưa tay giúp y cởi áo lót.
Áo lót là lớp cuối cùng, theo chiếc áo rơi xuống, thân thể bên trong nhanh chóng lộ ra.
Người trước mặt vai rộng eo thon, trông không quá vạm vỡ, nhưng cởi đồ ra mới phát hiện dưới lớp áo lại là một thân hình cực kỳ tuấn mỹ. Cơ bắp rắn chắc cường tráng, đường cong lưu loát rõ ràng, thậm chí còn có cơ bụng, quả thực như một kiệt tác được người ta tỉ mỉ nặn ra.
Nhưng không biết vì sao, một cơ thể vốn dĩ phải cực kỳ hoàn mỹ, lại bị vô số vết sẹo phá hủy vẻ đẹp.
Có vết sẹo trông đã lâu năm, có vết trông như vết thương mới, màu sắc còn rất nhạt, cứ thế chồng chất lên người y, xem đến mức Thiên Nghiêu không khỏi cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Sao lại có nhiều vết thương như vậy?
Nhà Thiên Nghiêu tuy không thể nói là đại phú đại quý, nhưng cha mẹ yêu thương nhau, cũng rất yêu hắn, từ nhỏ đã bảo bọc hắn rất tốt. Vết thương nghiêm trọng nhất hắn từng chịu từ nhỏ đến lớn cũng chỉ là lúc học nấu cơm cùng mẹ bị dao cắt vào ngón tay.
Nhưng cơn đau đó đã khiến hắn khó quên, nên Thiên Nghiêu không dám tưởng tượng những vết thương này nếu rơi vào người hắn sẽ đau đến mức nào.
Thiên Nghiêu biết rất ít loại binh khí, chỉ có thể nhận ra vết đao thương và trúng tên, những vết thương hình thù kỳ lạ khác thì không nhận ra.
Hắn nghe Tiểu Tuệ Tử nói đương kim Bệ hạ từng ra chiến trường, vậy những vết thương này đều là do trên chiến trường gây ra sao?
“Lại đang thất thần cái gì?”
Một giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu, Thiên Nghiêu lúc này mới hoàn hồn.
Hắn lúc này mới phát hiện mình thế mà lại nhìn chằm chằm cơ thể người trước mặt ngây người. Ý thức được mình đã làm gì, Thiên Nghiêu vội muốn quỳ xuống thỉnh tội, nhưng chưa kịp quỳ, một bàn tay đã từ bên cạnh đưa ra, nắm lấy cánh tay hắn nhấc lên.
Thiên Nghiêu ngẩng đầu, sau đó liền thấy Bệ hạ nhìn hắn, nói với hắn: “Tiếp tục.”
Thiên Nghiêu sững sờ một chút mới phản ứng lại "tiếp tục" trong miệng y là có ý gì, lập tức gật đầu, cúi người giúp y cởi dây thắt lưng trên eo.
Thiên Nghiêu vừa cởi xong, quần của y liền tự động tuột xuống.
Sau đó cả người y hoàn toàn bại lộ trước mặt Thiên Nghiêu.
Thiên Nghiêu thấy thế lập tức dời mắt đi. Tuy mọi người đều là đàn ông, nhưng hắn từ nhỏ đã tự tắm một mình, lên đại học ký túc xá cũng có phòng tắm riêng, nên chưa từng trải nghiệm kiểu nhà tắm công cộng, vì vậy cũng rất không quen nhìn người đồng giới khỏa thân.
Không biết có phải phản ứng của hắn quá lớn không, Thiên Nghiêu đột nhiên nghe thấy người trước mặt cười khẽ một tiếng.
Thiên Nghiêu có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng y đã xoay người bước vào hồ tắm.
Đến đây Thiên Nghiêu tưởng nhiệm vụ của mình hẳn là đã hoàn thành. Nhưng không ngờ một cung nhân bên cạnh đột nhiên đi tới đưa cho hắn một miếng vải bông.
Thiên Nghiêu nhìn miếng vải bông trong tay có chút khó hiểu. Cung nhân thấy hắn không phản ứng, liền ra hiệu bằng mắt.
Thiên Nghiêu lúc này mới phản ứng lại đây là muốn mình lau người cho Bệ hạ.
Tại sao?
Thiên Nghiêu có chút khó hiểu, công việc của mình sao càng ngày càng nhiều vậy? Sẽ không đến cuối cùng tất cả việc hầu hạ Bệ hạ đều do một mình mình làm chứ?
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, hắn cũng không có dũng khí phản kháng. Hắn đành ngoan ngoãn đi tới quỳ bên hồ tắm, bắt đầu kỳ cọ cho người bên trong.
Vô cớ bị tăng ca nhiều như vậy, trong lòng Thiên Nghiêu vốn có không ít oán niệm, định bụng kỳ mạnh một chút. Nhưng khi thật sự chạm vào da thịt người nọ lại có chút không nỡ xuống tay.
Dù đã xuyên qua được một thời gian, nhưng hắn vốn sinh ra và lớn lên trong thời đại hòa bình, vẫn có chút không thể tưởng tượng được chiến trường thực sự và đao quang kiếm ảnh trong đó.
Bởi vậy lúc cọ qua vết sẹo vẫn không khỏi nhẹ tay đi.
Nhưng không ngờ, vừa mới lau được không bao lâu liền nghe người trước mặt đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Chưa ăn cơm sao?”
Thiên Nghiêu: “...”
Ta đúng là thừa lòng tốt mà.
Nhưng oán thầm thì oán thầm, Thiên Nghiêu vẫn lập tức tăng thêm lực tay, đương nhiên, hắn cũng không dám quá mạnh.
Dù sao người trước mặt thật sự quá mức âm tình bất định, Thiên Nghiêu rất sợ kỳ cọ đau y rồi y sẽ trực tiếp hạ lệnh chém mình.
Đã không thể nhẹ, lại không thể mạnh.
Bởi vậy hầu hạ y tắm xong một lượt, Thiên Nghiêu cảm thấy còn mệt hơn cả tự mình tắm một trận.
Lúc đặt miếng vải bông xuống, cánh tay Thiên Nghiêu đã mỏi nhừ đến mức sắp nhấc không nổi. Nhưng tên cẩu hoàng đế vẫn không tha cho hắn, từ hồ tắm bước ra liền đi đến trước mặt hắn, ý bảo mình lau người cho y.
Thiên Nghiêu đã sụp đổ đến chết lặng, quay đầu nhìn đám cung nhân xung quanh.
Hắn thật sự không hiểu nơi này rõ ràng đông người như vậy, tại sao người này cứ nhất quyết bắt một mình hắn làm?
Nhưng ai bảo y là hoàng đế.
Bởi vậy Thiên Nghiêu chỉ có thể nhận mệnh đổi sang vải mềm, bắt đầu cần mẫn lau người cho y.
Lau nửa người trên còn đỡ, lau đến nửa người dưới thì có chút xấu hổ.
Bởi vì hắn phải quỳ xuống lau, tư thế này thật sự quá tệ.
Tuy Thiên Nghiêu cố gắng dời tầm mắt, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhìn thấy giữa hai chân y.
To... thật.
Đàn ông ở phương diện này ít nhiều luôn có chút lòng hiếu thắng chết tiệt đó, nên Thiên Nghiêu không nhịn được đem y so sánh với mình một chút.
Thật đúng là... thua toàn tập.
Cùng là đàn ông, sao chênh lệch lớn như vậy?
Nhưng rất nhanh Thiên Nghiêu liền thu lại ý nghĩ nguy hiểm này. Dù sao với thân phận hiện tại của hắn mà nói, có thứ này là một chuyện nguy hiểm đến mức nào.
Nếu như bị phát hiện thì…
Nghĩ vậy, tay Thiên Nghiêu không kiểm soát được mà run lên một chút.
Vốn tưởng động tác của mình rất nhỏ, người trước mặt hẳn là không phát giác. Nhưng giây tiếp theo ảo tưởng của hắn liền tan biến phũ phàng.
“Run cái gì?”
Thiên Nghiêu vốn đã chột dạ, y vừa mở miệng, hắn tức khắc càng thêm sợ hãi, sợ bị y nhìn ra điều gì, bèn vội vàng lắc đầu.
Người trước mặt không tỏ ý kiến, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Thiên Nghiêu biết phản ứng như vậy của y là bất mãn với câu trả lời của hắn. Ánh mắt người nọ quá mức sắc bén, chỉ bị y nhìn thôi Thiên Nghiêu đã có chút chịu không nổi, nhất thời cảm thấy sau lưng đều hơi ướt.
Thiên Nghiêu sợ bị y phát hiện điều gì, vội muốn bịa ra một lời giải thích hợp lý.
Nhưng đại não trống rỗng, nhất thời thế mà không nghĩ ra được gì.
"Hửm?" Kỳ Ngạn đại khái là chờ đến có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt lên tiếng.
Thiên Nghiêu nghe vậy sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu lên quan sát thần sắc y, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy lại là…
Thiên Nghiêu nhìn nơi đó của y, trong đầu không kiểm soát được mà nảy ra một đối sách quỷ dị.
Hắn vội vàng nịnh nọt nói: “Chỉ là cảm thấy Bệ hạ thật sự... hùng vĩ, nô tài... chưa từng thấy qua, cho nên mới... bị kinh ngạc đến run lên một chút.”
Thiên Nghiêu nói xong cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể đập đầu chết ngay bên hồ tắm.
Dù sao trước đây, có đánh chết hắn cũng không nghĩ ra mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng trả lời như vậy hẳn là có thể làm y vui chứ, xét cho cùng đàn ông trên đời này bất kể thật giả, ai mà không thích được khen như vậy.
Nhưng người trước mặt lại rất lâu không có phản hồi gì về lời nịnh hót của hắn, mà lại im lặng một cách quỷ dị.
Quá tĩnh lặng.
Thiên Nghiêu vốn còn đang xấu hổ, nhưng dưới sự tĩnh lặng như vậy, xấu hổ dần dần biến thành hoảng sợ.
Tại sao không nói gì, là không hài lòng câu trả lời của mình sao?
Hay là bị y nhìn ra cái gì rồi?
Tuy Thiên Nghiêu cố gắng muốn giữ bình tĩnh, nhưng suy nghĩ căn bản không chịu khống chế. Ngay lúc Thiên Nghiêu cảm thấy mình sắp bị sự tĩnh lặng như có thực thể này đè bẹp, người trước mặt cuối cùng cũng lên tiếng.
Đầu tiên là một tiếng cười khẽ không rõ ý vị.
Sau đó là một câu hỏi: “Ồ, vậy ngươi thích không?”