“Phụt!”

Trước khi mở mắt, Thiên Nghiêu nghe thấy một âm thanh hơi kỳ quái.

Như thể... tiếng lưỡi dao sắc lẹm xuyên qua da thịt.

Âm thanh này lập tức gợi hắn nhớ lại cảnh giết heo năm nào về quê ăn Tết cùng cha mẹ. Ký ức đó khiến hắn rùng mình. Nhưng hắn biết, đây không phải là giết heo.

Xung quanh tĩnh lặng đến quỷ dị.

Rồi một mùi nồng nặc xộc vào khoang mũi hắn, nhanh như chớp lan khắp người.

Mùi máu tanh nồng đậm.

... Chẳng lẽ mình đập đầu chảy máu sao?

Thiên Nghiêu cố gắng mở mắt, nhưng vừa cử động, đầu óc liền một trận choáng váng, tiếp đó là cơn đau từ đỉnh đầu lan ra, khiến hắn khẽ rên lên.

"Xui xẻo." Hắn lẩm bẩm, cố gắng chống người ngồi dậy. Bên cạnh dường như là một cây cột, hắn liền dựa vào đó.

Đầu vẫn còn rất choáng, các giác quan phản ứng chậm chạp. Ngay cả động tác mở mắt đơn giản cũng tốn rất nhiều sức lực.

Cuối cùng, Thiên Nghiêu cũng mở được mắt.

Cảm giác đầu tiên là tối tăm, ánh sáng trong phòng tù mù, mang màu vàng ấm áp.

Sao thế này? Đèn nhà tắm không phải màu trắng sao? Với lại, trần nhà tắm của sao lại cao thế này?

Đầu óc hắn vận hành cực kỳ chậm chạp. Chưa kịp hiểu ra, hắn cảm thấy tay mình chạm phải thứ gì đó nhớp nháp, dinh dính, mùi vị lại khó ngửi, nồng đến mức buồn nôn.

Thiên Nghiêu trấn tĩnh lại, cúi đầu nhìn. Ánh sáng quá yếu, phải mất một lúc hắn mới nhìn rõ. Khi thấy rõ đó là gì, sống lưng hắn đột nhiên lạnh toát.

Như có một tia sét đánh ngang đầu, cả người hắn tức khắc tỉnh táo.

Đây là... máu.

Nền điện trải tấm thảm gấm màu vàng sẫm dày dặn, giờ đây loang lổ từng mảng máu. Phần lớn đã khô lại, nhưng không ít chỗ máu tươi vẫn đang rỉ ra, tụ thành vũng nhỏ trước mặt hắn, thấm ướt cả lòng bàn tay hắn.

Thiên Nghiêu ngây người nhìn bàn tay mình một lát, rồi mới như ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn quanh. Đồng tử hắn tức khắc giãn lớn.

Thi thể, xung quanh toàn là thi thể.

Họ mặc trang phục cổ trang, có thị vệ, thái giám, cả quan viên, nằm ngổn ngang trên mặt đất, tư thế khác nhau, điểm chung duy nhất là gương mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng tột độ.

Trời... đất…

Nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim hắn. Thiên Nghiêu tưởng mình sẽ hét lên, nhưng cổ họng lại khô khốc, không phát ra nổi một âm thanh.

Không cần soi gương hắn cũng biết mặt mình giờ đây hẳn cũng hoảng sợ chẳng kém gì những người nằm dưới đất kia.

Đây là tình huống gì? Không phải mình đang tắm trong phòng vệ sinh ký túc xá sao? Sao mở mắt ra lại ở đây? Đây là đâu?

Thiên Nghiêu vừa nghĩ vừa cúi nhìn mình, thấy bản thân đang mặc một bộ y phục cổ trang màu xanh nhạt, bên cạnh là một bộ ấm trà vỡ nát, cả người thì đang dựa vào một cây cột rất to.

Cây cột màu đỏ sẫm, đường kính phải bằng một người ôm, vừa vặn che khuất hắn.

Nơi này không phải phòng vệ sinh ký túc xá của hắn, mà là một cung điện cực lớn, trang hoàng xa hoa.

Hai bên điện đặt những chiếc bàn thấp thường thấy trong phim ảnh, dường như đang diễn ra yến tiệc nào đó.

Nhưng lúc này, chỉ còn lại từng khối thi thể với đủ loại tư thế nằm vắt ngang trước bàn.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Thế giới quan của Thiên Nghiêu như bị một cú va đập mạnh. Là một người từ nhỏ sống trong thời đại hòa bình, hắn nào đã thấy qua cảnh tượng thế này, nhất thời chỉ thấy hai chân run rẩy, suýt nữa lại ngất đi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải mình đang tắm sao? Sao lại đột ngột xuất hiện ở đây? Tại sao lại có nhiều thi thể thế này? Có nên báo cảnh sát không?

Nghĩ vậy, Thiên Nghiêu vội sờ túi áo, nhưng tìm một vòng cũng không thấy điện thoại đâu.

Cũng phải, quần áo còn bị thay đổi thì lấy đâu ra điện thoại? Vậy rốt cuộc đây có phải trò đùa dai không?

Trò đùa dai là lời giải thích hợp lý duy nhất Thiên Nghiêu có thể nghĩ ra lúc này.

Nhưng rất nhanh, đáp án duy nhất đó cũng bị chính hắn phủ định.

Sao có thể là trò đùa được? Ai lại bày ra trận địa lớn thế này chỉ để trêu chọc mình? Huống hồ chuyện này thật sự quá vô lý.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Thiên Nghiêu vừa tiếp tục tìm điện thoại vừa cố nhớ lại chuyện trước đó. Buổi tối hắn vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm được nửa chừng thì trượt chân ngã.

Sau đó tỉnh lại đã ở đây.

Vậy chắc chắn không phải trò đùa. Cú ngã đó không nhẹ, mình tối sầm mặt mũi luôn mà. Tình huống đó bạn cùng phòng có phát hiện cũng phải gọi cấp cứu chứ không phải bày trò trêu mình.

Chẳng lẽ là…

Sau khi sờ khắp người không thấy điện thoại, một ý nghĩ càng hoang đường hơn nảy ra trong đầu hắn.

Chẳng lẽ mình... xuyên không rồi?

Khi mọi lời giải thích hợp lý đều không thông, ý nghĩ này dù hoang đường đến mấy hắn cũng đành phải chấp nhận, bởi ngoài nó ra, hắn thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

Nhưng tại sao mình lại xuyên không chứ? Mình chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà.

Tuy thỉnh thoảng cũng hay nói đùa muốn xuyên thành ai đó lập công danh sự nghiệp, nhưng trời xanh chứng giám, tui chỉ nói đùa thôi mà!

Vậy mình xuyên thành ai đây?

Thiên Nghiêu cúi đầu xem xét y phục trên người, trông có vẻ giống đồ thái giám, nhưng cũng chẳng nhìn ra được gì nhiều. Hắn bèn nén sợ hãi nhìn sang thi thể mặc quan phục bên cạnh, cố phân biệt xem đây là trang phục triều đại nào.

Nhưng nhìn nửa ngày cũng không nhận ra, quả thực mất mặt dân học ban xã hội.

Thôi kệ, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là hắn đã nhập vào thân thể mới, vậy thân thể cũ của hắn thì sao? Lúc hắn ngất đi còn đang trần như nhộng cơ mà.

Sẽ bị bạn cùng phòng nhìn hết mất.

Nhìn hết cũng không sao, quan trọng là lúc họ khiêng mình ra khỏi phòng tắm, chắc là sẽ mặc quần áo cho mình chứ.

Chắc là... sẽ vậy?

Thiên Nghiêu đột nhiên có chút không chắc chắn.

Thôi, đừng nghĩ nữa.

Vẫn nên làm rõ tình hình trước đã.

Tuy không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thiên Nghiêu cũng hiểu đây không phải nơi nên ở lâu. Hắn vịn cột định đứng dậy, trước hết quan sát tình hình xung quanh, nếu an toàn thì phải mau chóng rời khỏi đây.

Ai ngờ vừa cử động, hắn liền nghe thấy một tiếng cười khẽ mang vẻ giễu cợt.

Chỉ là một tiếng cười rất khẽ, nhưng vì xung quanh quá tĩnh lặng nên Thiên Nghiêu vẫn nghe rõ. Dường như là giọng nam.

Nghĩ vậy, Thiên Nghiêu dè dặt ló đầu ra một chút. Vốn định quan sát tình hình, ai ngờ vừa thò đầu ra đã chạm phải một đôi mắt.

Đó là một đôi mắt rất đặc biệt.

Dáng mắt cực đẹp, thon dài thanh thoát, như một nét bút phóng khoáng trong bức tranh thủy mặc của danh họa. Chỉ có điều con ngươi lại kỳ lạ, một đỏ một đen, trông có chút quỷ dị, nhưng lại không làm tổn hại vẻ đẹp của y, ngược lại còn tăng thêm vài phần nét đẹp khác lạ. Đuôi mắt vốn xếch lên vì cười mà hơi cong lại, nhưng dù đang cười, trong mắt lại không hề có ý cười, ánh mắt nhìn người lạnh lẽo, tựa như sát thần.

Thiên Nghiêu chỉ nhìn thoáng qua đã bị khí thế của người nọ ép tới mức suýt mềm chân quỳ xuống.

Người này là ai?

Trực giác mách bảo Thiên Nghiêu rằng hắn nên tránh xa người này ra, nhưng nơi đây dường như chỉ còn lại hai người họ là còn sống. Bởi vậy, Thiên Nghiêu vẫn đánh bạo nhìn y thêm một lần nữa.

Sau đó liền thấy nam nhân đầu đội miện quan, mình khoác trường bào đen viền đỏ, vạt áo dùng chỉ vàng thêu hình rồng năm móng, đang ngồi trên kim tọa cách đó không xa. Vì y phục quá sẫm màu nên ban đầu Thiên Nghiêu không nhận ra trên người y có máu, mãi đến khi thấy bàn tay y chống bên má dính đầy máu tươi, trông y tựa như một pho tượng sát thần.

Mà trước mặt y có một người đang quỳ.

Vừa rồi Thiên Nghiêu hoàn toàn bị nam nhân trên kim tọa thu hút, nên không nhìn kỹ. Bây giờ mới phát hiện người trước mặt y không phải đang quỳ, mà là bị một thanh trường kiếm xuyên qua cổ họng, đóng chặt xuống nền đất.

Thiên Nghiêu đột nhiên nhớ lại âm thanh "Phụt" mà hắn nghe thấy trước khi mở mắt.

Như tiếng dao sắc xuyên qua da thịt, nhưng sao mình lại không nghe thấy tiếng kêu gào nào?

“Ực.”

Âm thanh bên tai dường như đột nhiên phóng đại, Thiên Nghiêu nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước bọt của chính mình. Rõ ràng thanh kiếm không đâm vào hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy cổ họng đau nhói.

Người nọ dường như cũng không ngờ vẫn còn người sống sót. Đôi mắt dị sắc lặng lẽ nhìn hắn một lát, rồi đột nhiên cười với hắn.

Chỉ là một nụ cười đơn giản, nhưng Thiên Nghiêu lại cảm nhận được từ người y một luồng hơi thở còn đáng sợ hơn cả đám thi thể xung quanh.

Cơ thể hắn như đang phát tín hiệu cảnh báo, không ngừng thúc giục mau chóng chạy trốn.

Thiên Nghiêu tiếp nhận tín hiệu, tay chân luống cuống muốn bò dậy khỏi mặt đất, nhưng toàn thân sức lực phảng phất bị rút cạn trong nháy mắt, hắn như bị đóng đinh tại chỗ.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ đứng dậy, giơ bàn tay dính đầy máu tươi rút thanh trường kiếm ra khỏi cổ họng kẻ đang quỳ. Máu tươi không còn gì ngăn cản, tức khắc phun trào, thi thể vốn đã lạnh ngắt lúc này mới mềm oặt ngã xuống.

“Xoẹt xoẹt ——”

Chỉ có hai bên đặt bàn thấp mới trải thảm, còn lối đi chính giữa thì không, chỉ lát gạch đỏ. Bởi vậy, Thiên Nghiêu có thể nghe rất rõ tiếng mũi kiếm ma sát trên mặt đất, âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy.

“Xoẹt xoẹt ——”

“Xoẹt xoẹt ——”

Từng bước tiến lại gần hắn.

Thiên Nghiêu cảm thấy mình sắp vỡ vụn. Lý trí bảo hắn rằng bây giờ dù phải bò cũng phải nhanh chóng bò ra ngoài, nhưng không biết là do khí thế của người nọ quá mạnh hay là do cảnh tượng xung quanh quá đáng sợ, vượt xa khả năng chịu đựng của hắn, Thiên Nghiêu chỉ có thể mềm nhũn quỳ tại chỗ, tay chân mềm oặt không còn chút sức lực.

Đừng nói là chạy trốn, hắn thậm chí không thể cử động một phân một hào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân kia từng bước tiến về phía mình.

Không phải chứ, rốt cuộc là tình huống gì thế này? Sao khác với trong tiểu thuyết vậy, vừa mở màn đã là địa ngục rồi.

Làm sao bây giờ? Cơ thể không cử động được, chỉ có thể dựa vào bộ não vận hành hết tốc lực.

Mình là người hiện đại, phải vận dụng trí tuệ của người hiện đại, bình tĩnh, bình tĩnh.

Làm thế nào để trong thời gian ngắn như vậy đưa ra một lý do khiến y không giết mình đây?

Đôi mắt, bắt đầu từ đôi mắt của y. Người Trung Hoa bình thường sao lại có mắt đỏ? Chắc chắn là có bệnh, bệnh đau mắt đỏ? Nói ra chắc bị đánh chết mất, trực tiếp nghĩ phương án chữa trị, đúng rồi, phương án chữa trị.

Nhưng mình biết chữa thế nào được, mình đâu có học y.

Tình huống này phải để sinh viên y khoa xuyên không mới đúng chứ.

Mình chỉ là một sinh viên khoa Văn bình thường thôi.

Vậy dùng chuyên ngành của mình thì tự cứu thế nào đây?

Làm thơ?

Hoàn toàn không biết.

Dùng phép tu từ ca ngợi đôi mắt của y?

Cảm giác y sẽ đâm thêm cho mình mấy nhát mất.

Không đợi hắn nghĩ ra đối sách, tiếng "xoẹt xoẹt" đáng sợ kia đã đến ngay trước mặt.

Thiên Nghiêu lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là gan mật muốn nứt ra, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nhắm chặt mắt lại.

Thôi, chờ chết vậy, nhận mệnh.

Nhưng có thể đừng đâm vào cổ họng được không? Nhìn đau lắm.

Nhưng giây tiếp theo, không như mong muốn, có thứ gì đó lạnh lẽo dí vào cổ họng hắn.

Cảm giác lạnh buốt đó trực tiếp khiến đại não Thiên Nghiêu trống rỗng.

Linh hồn như tạm thời rời khỏi thể xác, có một khoảnh khắc hắn thậm chí không ý thức được sự tồn tại của mình.

Đầu óc như chết máy, không còn vận hành nổi, chỉ còn lại…

Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa…

Tuy không biết vì sao khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu lại nghĩ đến những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Nhưng lẩm nhẩm một chút, hình như cũng đỡ hơn thật.

Nhưng giây tiếp theo, hắn cảm giác thanh trường kiếm kề trên cổ mình tiến thêm một tấc, dường như đã rạch qua da thịt. Có thứ gì đó trên thân kiếm đang chậm rãi nhỏ xuống, hòa cùng máu của hắn.

Lần này đại não Thiên Nghiêu hoàn toàn đình trệ, ngay cả những giá trị cốt lõi kia cũng biến mất.

"Anh hùng..." Thiên Nghiêu không biết đã dùng bao nhiêu sức lực mới nặn ra được hai chữ này từ cổ họng.

Vốn định nói "Anh hùng tha mạng" để xin tha.

Nhưng không biết là do giọng quá nhỏ anh hùng không nghe thấy, hay là anh hùng không muốn nghe, y trực tiếp ngắt lời hắn.

Thanh kiếm trên cổ lại tiến thêm một tấc, ngay sau đó, một giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ đỉnh đầu hắn.

“Thế nào là... dân chủ?”

Thiên Nghiêu: ... Hả?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play