CHƯƠNG 6
Tin tức trong hoàng cung lan truyền rất nhanh, chẳng bao lâu sau Thiên Nghiêu liền nghe nói các đại thần tiền triều không ngừng đề nghị lập Hoàng hậu và tuyển phi.
Nhưng đều bị Bệ hạ viện cớ biên cương chưa ổn, tạm thời chưa có ý định này mà gạt đi.
Cung nhân nghe được lời này, đều ca ngợi Bệ hạ lòng dạ bao dung thiên hạ, hùng tài đại lược.
Chỉ riêng Thiên Nghiêu lại cảm thấy, sự tình không đơn giản như vậy. Có lẽ suy đoán hôm đó của hắn mới là đáp án, xét cho cùng nam nhân bình thường nào lại từ chối cưới vợ, huống hồ người nọ còn là hoàng đế nắm giữ thiên hạ.
Chắc chắn là có vấn đề gì đó về sinh lý hoặc tâm lý.
Thiên Nghiêu tạm thời chưa đoán ra được y không thích nữ nhân hay là bất lực, điều duy nhất có thể nhìn ra là biên cương thật sự bất ổn dường như là sự thật.
Thiên Nghiêu xuyên đến đây cũng đã được một thời gian, không còn là kẻ mù mờ hai mắt như lúc mới đến nữa. Hắn cũng dần dò la được một số chuyện về triều đại này.
Ví như, triều đại hắn đang ở tên là Nam Yên. Gọi vậy không hoàn toàn vì vị trí địa lý ở phương nam, mà vì phía bắc đất Yên còn có một nước Sóc, do ở nơi cực bắc nên gọi là Bắc Sóc.
Bắc Sóc và Nam Yên có thể nói là đối đầu nhiều năm. Bắc Sóc tuy đất đai cằn cỗi, dân cư thưa thớt, nhưng dân phong lại nhanh nhẹn dũng mãnh, toàn dân thiện chiến. Còn Nam Yên tuy đất rộng của nhiều, nhưng binh lực lại yếu kém hơn. Song những năm gần đây, Nam Yên cũng ý thức được vấn đề này, không ngừng tăng cường phòng bị biên giới, tôn sùng võ trị. Bởi vậy từ thời tiên đế cũng đã xuất hiện mấy vị danh tướng, trong đó nổi danh nhất chính là Nhị hoàng tử của tiên đế, cũng chính là đương kim Bệ hạ.
Nghe nói y mười sáu tuổi đã nhập quân ngũ, mười tám tuổi liền một mình thống lĩnh tinh binh xâm nhập địa phận Bắc Sóc, thu phục mười thành trì phía bắc. Từ đó về sau nhiều năm, Bắc Sóc không dám xâm phạm nữa, bảo vệ biên cương mấy năm an bình.
Ngoài Bắc Sóc và Nam Yên, còn có Tây Cương ở phía cực tây. Nhưng Tây Cương rất thần bí, nghe nói giỏi về độc trùng và vu cổ, song vì quanh năm an phận ở một góc, không giao thiệp với hai nước còn lại, nên cũng không mấy ai chú ý.
Vì vậy, sự chú ý của Nam Yên vẫn chủ yếu đặt ở Bắc Sóc.
Đương nhiên, Bắc Sóc cũng vậy.
Gần đây tân đế đăng cơ, ngôi vị thay đổi, giữa lúc chính quyền cũ mới giao thời chính là lúc dễ sinh sự. Quả nhiên, Bắc Sóc gần đây liền có động tĩnh, không ngừng phái binh thăm dò ở biên giới, rục rịch gây hấn.
Vì việc này, gần đây số lần Hoàng đế thượng triều và tiếp kiến đại thần đều tăng lên.
Tuy Thiên Nghiêu không hiếu kỳ về những chuyện này, nhưng vì ngày ngày ở bên cạnh đế vương, vẫn biết được không ít tin tức.
Ví dụ như tin tức biên cương ngày nào cũng có khoái mã cấp báo về, nhưng Bệ hạ lại trước sau không có bất kỳ phản ứng nào.
Và đây cũng trở thành sự kiện hàng đầu được bàn tán gần đây. Bởi vậy Thiên Nghiêu đi đến đâu cũng nghe được người ta thảo luận về chuyện này.
Tuy những người xung quanh không thân thiết với hắn, nhưng Thiên Nghiêu sống trong hoàn cảnh như vậy, ít nhiều cũng nghe được vài lời đồn đại.
Nào là Bệ hạ chậm chạp không chịu xuất binh là vì năm đó lên ngôi bất chính, trong tay không có hổ phù hoàn chỉnh.
Nào là Bệ hạ vì chuyện năm xưa mà đối với Thái tử Bắc Sóc có tình ý riêng.
Thậm chí còn có lời nói thẳng thừng hơn, bảo Bệ hạ đã không còn anh dũng như xưa, sợ Bắc Sóc rồi.
Các loại tin đồn lan truyền hỗn loạn, Thiên Nghiêu nghe mà kinh hãi.
Sao dám nói những lời này trong hoàng cung chứ, đều không sợ chết sao? Các ngươi dám nói ta cũng không dám nghe.
Quả nhiên, sau khi ba mươi ba thái giám và cung nữ bị cắt lưỡi trước mặt mọi người, toàn bộ hoàng cung tức khắc im phăng phắc.
Thiên Nghiêu từng chứng kiến sự tàn bạo của đương kim hoàng đế ngay khi mới xuyên đến, nên căn bản không dám đi xem. Không ngờ Tiểu Tuệ Tử lại đi, kết quả bị dọa đến ám ảnh tâm lý, lúc chạy tới tìm hắn cứ luôn che miệng mình, như sợ cái lưỡi trong miệng không biết lúc nào sẽ biến mất.
“May mà ngươi không đi xem, đáng sợ quá, máu me khắp nơi, toàn là máu...”
Thiên Nghiêu chỉ nghe những lời này thôi đã thấy mồ hôi lạnh túa ra, vội nói: “Ngươi đi xem cái đó làm gì? Không thấy sợ hãi sao?”
"Ta cũng không cố ý đi xem, chỉ là tình cờ đi ngang qua liếc nhìn một cái." Tiểu Tuệ Tử nói rồi che mắt mình lại, “Cảm giác đêm nay không ngủ được rồi.”
Thiên Nghiêu thấy thế vỗ vỗ lưng cậu ta: “Đừng nghĩ nữa.”
Tiểu Tuệ Tử không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt đầy kính nể nhìn về phía hắn: “A Nghiêu, nghe nói cảnh tượng ở Càn Minh Điện lúc trước còn đẫm máu gấp trăm lần hôm nay, vậy mà ngươi lại không sao cả.”
"Ai nói ta không sao." Thiên Nghiêu lập tức phủ nhận, “Ta sợ chết khiếp.”
Nói đến đây, Thiên Nghiêu buộc phải nhớ lại cảnh tượng lúc mới xuyên đến, cả người đều cảm thấy không ổn.
Tiểu Tuệ Tử thấy thế lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, ngươi biết lần này sự việc bị phát hiện như thế nào không?”
"Không biết." Thiên Nghiêu lắc đầu.
Sau đó liền nghe Tiểu Tuệ Tử nói: “Là Hàn Nhận Tư.”
"Hàn Nhận Tư?" Đây là lần thứ hai Thiên Nghiêu nghe Tiểu Tuệ Tử nhắc đến cái tên này.
“Đúng vậy, đó là tư binh của Bệ hạ, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Bệ hạ. Mọi người bên trong đều là những tử sĩ được tuyển chọn kỹ càng qua nhiều tầng lớp. Không ai biết Hàn Nhận Tư có tổng cộng bao nhiêu người, chỉ biết họ trải rộng khắp nơi trên cả nước, có mạng lưới tình báo dày đặc, chuyên dò la tin tức cho Bệ hạ.”
Thiên Nghiêu nghe xong chỉ cảm thấy sống lưng hơi lạnh. Nếu đúng như lời Tiểu Tuệ Tử nói, vậy không chừng ngay lúc này, ở những góc tối mà họ không nhìn thấy, đang có người theo dõi.
Nghĩ vậy, Thiên Nghiêu không dám nói thêm một lời nào nữa, còn dặn dò Tiểu Tuệ Tử sau này nhất định phải càng thêm cẩn trọng lời nói và hành động.
Thiên Nghiêu vốn là người hay nói, nhưng từ khi xuyên không tới đây, ngoài Tiểu Tuệ Tử ra căn bản không ai để ý đến hắn, nên hắn ngay cả người để nói chuyện cũng không có. Dần dà, hắn học được cách tự nói chuyện với chính mình.
Nhưng vốn dĩ rảnh rỗi còn tự lẩm bẩm, giờ nghe xong lời Tiểu Tuệ Tử thì ngay cả lẩm bẩm cũng bỏ luôn.
Muốn nói chuyện thì chỉ có thể âm thầm nói trong lòng. Tuy phương pháp này rất an toàn, nhưng thật sự quá bức bối, nên Thiên Nghiêu rất nhanh liền cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Đây rốt cuộc là cái ngày tháng gì thế này! Ta muốn về nhà, một ngày cũng không muốn ở lại.
Để tinh thần mình không đến mức sụp đổ, Thiên Nghiêu bắt đầu tự tìm niềm vui cho mình.
Ví dụ như phát huy tối đa sở trường của sinh viên khoa Văn, trong lòng bắt đầu biên soạn thoại bản.
Dù sao thế giới này đối với hắn mà nói chẳng phải là một kho tư liệu sống khổng lồ sao.
Chỉ là vừa mới nghĩ ra mở đầu liền bế tắc.
Bởi vì thiết lập nhân vật chính trong truyện mạng thường là đế vương phong kiến và người xuyên không, nhưng…
Thiên Nghiêu ngước mắt nhìn thoáng qua vị hoàng đế đang đứng luyện chữ trước ngự án cách đó không xa.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, phải là người như thế nào mới có thể khiến kẻ như y động lòng.
Loại người này thật sự sẽ thích người khác sao?
Nếu có, người y thích sẽ là dạng gì?
Vì nghĩ quá nhập tâm, Thiên Nghiêu không hề phát hiện vị đế vương cách đó không xa đã dừng bút từ lúc nào, ngước mắt nhìn hắn một cái.
Ngay sau đó, y nhắm mắt lại, giơ tay đè thái dương. Cơn đau quen thuộc, như kim châm, nhanh chóng ập đến.
Rồi y nghe được tiếng lòng của tiểu thái giám cách đó không xa.
【 Người như Bệ hạ mà thích ai đó thì hẳn là... 】
【 Nghĩ không ra. 】
【 Người y thích sẽ là dạng gì nhỉ? 】
【 Cũng chẳng có sủng phi nào để ta tham khảo cả. 】
Kỳ Ngạn nhắm mắt, lặng lẽ chờ cơn đau trong đầu rút đi.
Lúc mở mắt ra lần nữa mới phát hiện mực trên ngòi bút không biết từ lúc nào đã nhỏ xuống, làm hỏng bộ chữ y vừa viết xong.
Bức chữ này y viết rất vừa ý, nhưng bây giờ chính giữa lại có một vết mực, đột ngột vô cùng, như đang trừng phạt sự không chuyên tâm vừa rồi của y.
Cơn đau đầu buốt óc kia đã rút đi, nhưng dư âm vẫn còn, nên Kỳ Ngạn không còn tâm tư viết tiếp, cứ thế đặt bút xuống.
"Trà." Kỳ Ngạn mở miệng nói.
Nghe thấy tiếng y, tiểu thái giám đang như người trên mây kia mới hoàn hồn, lập tức bưng khay trà lại đây.
Tuy y đã hạ lệnh không ai được dạy hắn quy củ, nhưng mấy ngày nay trông hắn lén học cũng không ít, tư thế dâng trà rất chuẩn mực.
Cũng không quá ngốc.
Kỳ Ngạn đưa tay nhận lấy, uống một ngụm, là độ ấm vừa vặn có thể uống.
Nhưng y vẫn cố ý khẽ nhíu mày.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền thấy tiểu thái giám trước mặt lập tức quỳ xuống đất.
Như vậy cũng không có gì đặc biệt, đổi lại là bất kỳ thái giám nào trong hoàng cung này cũng sẽ làm vậy.
Nhưng điều khác biệt là, không ai lại quỳ không thành thật như hắn.
Vừa quỳ, vừa tự cho là cẩn thận mà lén ngước mắt nhìn trộm y.
Tên nô tài dám nhìn thẳng thiên nhan như vậy, hắn là kẻ đầu tiên.
Nhưng Kỳ Ngạn cũng không tức giận, thậm chí còn thích trêu chọc hắn hơn.
Tất cả những chuyện này thực sự quá nhàm chán, khó khăn lắm mới gặp được một kẻ thú vị.
Tuy ban đầu Kỳ Ngạn chỉ cảm thấy hắn khả nghi, muốn giữ lại bên cạnh xem xét, nên còn cố ý dặn người không được dạy hắn quy củ, hy vọng hắn có thể sớm ngày lộ ra sơ hở.
Nhưng không ngờ tiểu thái giám này căn bản không biết che giấu, toàn thân đều là sơ hở.
Hắn thực sự không giống người trong hoàng cung này, cũng không giống mật thám gì cả. Xét cho cùng, không có mật thám nào nhất cử nhất động lại vụng về như vậy.
Vì sơ hở thực sự quá nhiều, ngược lại khiến Kỳ Ngạn cảm thấy có chút nhìn không thấu.
Điều này thật đúng là... thú vị.
Nếu là trước kia, Kỳ Ngạn thế nào cũng không thể tưởng tượng được mình lại có hứng thú với một tên thái giám.
Bởi vậy y luôn thích lơ đãng chọc ghẹo hắn.
Ví dụ như không nhận trà của hắn, ví dụ như đột nhiên bảo hắn thay y phục cho mình, rồi xem bộ dạng luống cuống tay chân của hắn, ví dụ như nói vài lời ý tứ không rõ ràng.
Đêm đó Kỳ Ngạn nói hắn trở nên nhàm chán, trông có vẻ đã dọa hắn sợ không nhẹ, đầu cúi gằm xuống đất.
Nhưng Kỳ Ngạn lại cố ý không cho hắn bất kỳ phản hồi nào.
Vốn tưởng hắn sẽ lo lắng đề phòng suốt đêm, ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện hắn thế mà lại quỳ rạp trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Kỳ Ngạn ngồi ở mép giường nhìn bộ dạng ngủ say sưa của hắn, đột nhiên bật cười.
Y có chút may mắn vì lúc trước ở Càn Minh Điện đã không một kiếm giết chết hắn, nếu không thật sự thiếu đi rất nhiều thú vui.
Từ đó về sau, tiểu thái giám gần như ngày ngày bầu bạn bên cạnh y, chỉ là không mấy chuyên tâm, luôn như người trên mây.
Kỳ Ngạn cảm thấy càng thêm thú vị. Người làm việc bên cạnh y, ai mà không tập trung tinh thần cao độ.
Chỉ có hắn, tâm trí không biết bay đi đâu.
Khi thấy hắn lại một lần nữa thất thần, Kỳ Ngạn đột nhiên nảy ra ý định nghe thử tiếng lòng của hắn.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, liền dập tắt ý niệm này.
Dù sao bao năm nay y đã nghe quá nhiều tâm tư dơ bẩn không chịu nổi. Người đời này ai cũng chỉ là khoác một tấm da, dưới lớp da đó đều là nội tâm không thể nhìn thẳng.
Hơn nữa y cũng chán ghét cơn đau thấu xương khi nghe tiếng lòng.
Huống chi, dù có thú vị đến mấy cũng chỉ là một tên thái giám mà thôi.
Tại sao y phải tò mò tâm tư của một tên thái giám?
Bởi vậy Kỳ Ngạn vẫn luôn kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, mãi cho đến ngày y cho chim ăn lại cảm nhận được ánh mắt phía sau kia.
Ánh mắt đó nhìn chằm chằm y rất lâu, lâu đến mức Kỳ Ngạn thậm chí cho rằng hắn đang mưu tính đại kế gì đó.
Khoảnh khắc đó, tò mò cuối cùng cũng chiến thắng. Y bèn nhắm mắt lại, nghe được giọng nói của tiểu thái giám.
【 Cũng không biết Bệ hạ có hảo nam sắc không? 】
【 Thôi, đừng nghĩ nữa, dù có hảo nam sắc thì sao chứ, thật sự lâm hạnh ta thì ta chết chỉ càng nhanh hơn. 】
【 Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hoàng đế không phải đều tam cung lục viện sao? Nhưng Bệ hạ đăng cơ đến nay hậu cung vẫn trống không, một người cũng không có. Y sẽ không thật sự hảo nam sắc đấy chứ? 】
【 Ta hình như phát hiện ra bí mật gì đó ghê gớm rồi. 】
Kỳ Ngạn: “...”
Sớm biết mà, hắn có thể có đại kế gì chứ.
Hóa ra là muốn trèo giường. Kỳ Ngạn cảm thấy có chút buồn cười, một tên thái giám thế mà cũng muốn trèo lên giường của y.
Thật là... không biết tự lượng sức mình.
Nhưng Kỳ Ngạn cũng càng thêm tò mò, kẻ mỗi lần đối mặt với mình đều run rẩy hai chân như vậy, định làm thế nào để trèo lên long sàng của y? Vừa run rẩy vừa cầu xin y lâm hạnh sao?
Kỳ Ngạn nghĩ đến hình ảnh đó, tâm trạng u ám mấy ngày gần đây cũng tan đi một chút.
Nhưng tiểu thái giám vẫn không có động tĩnh gì, vẫn ngày ngày hầu hạ mà như người trên mây.
Hôm nay vừa viết chữ xong, Kỳ Ngạn lại thấy hắn đang ngẩn người, không nhịn được lại chịu đựng cơn đau nghe tiếng lòng hắn một lần nữa.
Sau đó liền nghe thấy trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn.
【 Người như Bệ hạ mà thích ai đó thì hẳn là... 】
【 Nghĩ không ra. 】
【 Người y thích sẽ là dạng gì nhỉ? 】
【 Cũng chẳng có sủng phi nào để ta tham khảo cả. 】
Quả nhiên, vẫn đang mơ tưởng đến mình.
Kỳ Ngạn cười một tiếng, nghe xong xoa xoa thái dương, không hiểu sao lại cảm thấy lần này dường như không đau như những lần nghe tiếng lòng người khác trước kia.
Lúc mở mắt ra lần nữa, bức thư pháp vừa viết xong đã bị vết mực làm hỏng. Nhưng Kỳ Ngạn tâm trạng không tệ, nên cũng không để ý.
Chỉ nói với tiểu thái giám còn đang ngẩn người cách đó không xa: “Trà.”
Tiểu thái giám rất nhanh bưng tới.
Kỳ Ngạn chậm rãi uống một ngụm, rồi khẽ nhíu mày.
Giây tiếp theo, tiểu thái giám lập tức quỳ xuống đất.
Vừa quỳ, vừa tự cho là cẩn thận mà lén ngước mắt nhìn trộm y.
Nhưng Kỳ Ngạn vừa cúi đầu, hắn liền thu ánh mắt về.
"Ngẩng đầu." Kỳ Ngạn nói với hắn.
Nghe thấy tiếng y, thân thể mỏng manh của tiểu thái giám kia, bị bó trong bộ y phục thái giám màu đỏ, lập tức run lên một chút.
Không biết vì sao, Kỳ Ngạn cảm thấy bộ y phục này trên người hắn không đẹp bằng bộ màu xanh đậm trước kia.
Vẫn là màu xanh đậm hợp với hắn hơn.
"Chủ động." Kỳ Ngạn cuối cùng cũng đặt chén trà trong tay xuống.
"Cái gì?" Tiểu thái giám rõ ràng không hiểu.
Bởi vậy Kỳ Ngạn lại kiên nhẫn lặp lại một lần.
“Trẫm thích chủ động.”