"Giết ngươi?"
Kỳ Ngạn lại lần nữa khôi phục vẻ mặt Thái Sơn sụp trước mắt cũng không đổi sắc, trên mặt không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào. Y chỉ cúi người hôn lên môi hắn, vừa khẽ hôn vừa cúi mắt nhìn hắn nói: "Trẫm sao có thể giết ngươi được."
"Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta cứ như vậy dây dưa cả đời sao?" Thiên Nghiêu nói rồi khẽ động, sợi xích vàng trên mắt cá chân va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Kỳ Ngạn bị âm thanh này thu hút, dừng lại một thoáng, rồi hôn sâu hơn, rất nhanh đã đoạt lấy hết hơi thở của hắn. Mãi đến khi Thiên Nghiêu bị y hôn đến sắp nghẹt thở, Kỳ Ngạn mới buông tha hắn, như luyến tiếc cắn nhẹ lên môi hắn, lúc này mới trả lời câu hỏi của hắn: "Vậy thì dây dưa cả đời."
Thiên Nghiêu không tin: "Ngươi chẳng lẽ cả đời không lập Hậu tuyển Phi sao?"
Kỳ Ngạn nghe đến đây dường như ý thức được điều gì, cúi mắt nhìn hắn hỏi: "Cho nên lúc trước ngươi rời đi là vì trẫm lập Hậu sao?"
Thiên Nghiêu nghe đến đây có thoáng chốc thất thần. Hắn muốn nói không phải, nhưng cũng không thể phủ nhận, đây quả thực là một trong những nguyên nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT