Cuộn Thành Một Cục Tròn Nhỏ Trong Góc

Nhớ đến biên thành, Ngu Cẩm hoàn toàn không thể chờ đợi thêm.

Sáng sớm hôm sau, khi sương mù còn phủ kín, Ngu Cẩm đã sai người mang thiệp mời đến phủ Thứ Sử. Tuy có chút đường đột nhưng may là thân phận hiện tại của nàng là Tam cô nương của phủ Nam Kỳ Vương. Thứ Sử phu nhân không chỉ không thấy lỗ mãng mà còn vô cùng vui mừng.

Trầm Khê giúp Ngu Cẩm trang điểm, búi một kiểu tóc đơn giản nhất, cài một cây trâm hoa vàng vào mái tóc. Mái tóc dài, đen như mực đổ rủ xuống ngang eo, mềm mại uyển chuyển, quyến rũ vô cùng.

Lạc Nhạn nâng hộp phấn má, điểm thêm một chút sắc thắm lên gương mặt như tranh vẽ kia, nàng có chút ngẩn ngơ.

Kể ra thì Lạc Nhạn cũng là thị nữ hạng nhất của phủ Nam Kỳ Vương, thường xuyên theo Vương gia ra vào Thượng Kinh, thậm chí cả hoàng cung. Có kiểu mỹ nhân nào mà nàng chưa từng thấy? Trong mắt Lạc Nhạn như vị Thành Nguyệt công chúa kia đã là đẹp tựa như tiên nữ giáng trần. Nhưng giờ nhìn Ngu Cẩm. nàng mới biết thế nào là hoa sen dưới nước thành tinh.

Không chỉ đẹp mà còn quý phái.

Lạc Nhạn đỏ mặt nói: “Cô nương thật là xinh đẹp quá.”

Nghe vậy, Ngu Cẩm đưa mắt nhìn vào gương đồng.

Ngu Cẩm chớp chớp mắt, không hề tỏ ra xấu hổ hay ngượng ngùng vì lời khen đó. Rõ ràng là từ nhỏ nàng đã nghe người khác tán dương rất nhiều lần.

Trước khi ra khỏi cửa, Ngu Cẩm bảo Trầm Khê lấy cho nàng một chiếc mũ che mặt. May mắn là nữ tử của triều Nghi ra đường mang mũ che mặt cũng không hiếm, thêm vào đó là hôm nay trời nắng gắt, nên cũng không có gì lạ.

Để tránh phô trương, lần này Ngu Cẩm chỉ mang theo Trầm Khê.

Sau khi chuẩn bị chu đáo lễ vật thăm hỏi, Ngu Cẩm lập tức lên đường đến phủ Thứ Sử của Ngụy gia.

Xe ngựa đi về phía Tây, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Ngụy phu nhân phái nha hoàn thân cận ra đón. Bước vào phủ đệ, Ngu Cẩm vén mũ che mặt lên, dọc đường hoa cỏ tươi tốt, tiếng nước chảy róc rách. Quả thật là một cảnh tượng nên thơ.

Ngay sau đó, Ngu Cẩm liền nhìn thấy một vị phu nhân đứng lặng hồi lâu dưới hành lang dài cách đó không xa. Toàn thân mặc cẩm y màu xanh sẫm, đầu cài trâm bạc đính ngọc phỉ thúy, trang điểm đoan trang, rất có phong thái.

Đây chắc hẳn là vị phu nhân của Ngụy Thứ Sử, Trang thị. Cử chỉ của bà ta đoan trang nhưng nét mặt lại lộ ra chút ân cần.

Kể từ khi Nam Kỳ Vương đến Nguyên Châu, lão gia nhà bà ta đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ. Nghe nói vị Nam Kỳ Vương kia không có sở thích gì đặc biệt, đến một kẽ hở cũng không có để người ta lợi dụng.

Mãi mới dò la được phủ Nam Kỳ Vương còn có một vị Tam cô nương đang ở Nguyên Châu. Chuyện này chẳng khác nào đang muốn qua sông mà trời cao lại cho thuyền. Dù sao thì tình cảm ở hậu trạch vẫn dễ xây dựng hơn so với chốn quan trường.

Vì vậy Trang thị đã đứng đợi ở đây từ sớm.

Nhìn thấy người đến từ xa, Trang thị vội vàng tươi cười nghênh đón. Đến khi gần tới nơi, bước chân của bà ta bất giác chậm lại nửa nhịp, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng bà ta không khỏi cảm thán: Không ngờ vị Thẩm tam cô nương này lại có nhan sắc tuyệt trần như vậy. Đúng là huynh muội ruột với Nam Kỳ Vương.

Hai bên vừa gặp mặt liền hỏi han ân cần một lúc—

Trang thị cười đến mức nếp nhăn ở đuôi mắt hiện rõ, nói: “Chỉ là một bữa tiệc sinh thần bình thường. Thẩm cô nương bận rộn, đâu cần phải đích thân đến tận nơi xin lỗi?”

Ngu Cẩm đối đáp những lời này rất thuần thục, nàng chỉ cười đáp: “A huynh nhà ta ở Nguyên Châu làm việc còn phải nhờ cậy vào sự giúp đỡ của Thứ Sử đại nhân. Nếu không phải dạo trước thân thể của ta không được khỏe thì theo lễ ta nên đến thăm phu nhân sớm hơn mới phải, vốn dĩ là do ta thất lễ trước.”

“Thẩm cô nương nói gì thế. Bây giờ lão gia nhà ta làm việc cùng với Vương gia. Chúng ta cần gì phải xa cách như vậy? Nếu cô nương không chê phủ đệ của ta đơn sơ, lúc cô nương rảnh rỗi cứ đến uống trà, cũng coi như giải khuây.”

Ngu Cẩm vui vẻ đồng ý, hai người lại tâng bốc nhau một hồi. Nàng mới dần dần chuyển sang chủ đề chính: “A huynh của ta lần này phụng chỉ đi thị sát quân vụ Nguyên Châu, cũng là vì chuyện biên thành Linh Châu bị tập kích, chắc hẳn Ngụy đại nhân cũng vì chuyện này mà vất vả lắm.”

Trang thị than thở: “Ai bảo không phải chứ. Những năm trước đánh nhau thế nào cũng không lan đến Nguyên Châu. Ai mà ngờ lần này Ngu đại nhân lại không chặn nổi. Nếu quân địch đánh thẳng vào thì Nguyên Châu sẽ là nơi thứ hai chịu tai ương. Ta và lão gia đã lo sợ mấy ngày liền.”

Ngu Cẩm nhẹ nhàng gạt nắp trà, nàng giả vờ không để ý nói: “Cũng không biết biên thành thế nào rồi? Có tìm thấy tung tích của Ngu đại nhân và Đại công tử hay không?”

“Không thể nào.” Trang thị phất phất chiếc khăn tay, nói: “Lão gia nhà ta đang theo dõi sát sao, nửa bóng người cũng không thấy. Nói ra thì Ngu phu nhân cũng là người đáng thương, liên tiếp mất đi phu quân, trưởng tử. Giờ ngay cả Nhị cô nương cũng mất tích. Bao nhiêu ngày rồi mà chẳng có tin tức gì. Có lẽ đã gặp chuyện chẳng lành…”

Trái tim Ngu Cẩm vốn đã nặng trĩu khi nghe câu “Không thể nào” của Trang thị, lại nghe nhắc đến Tưởng Thục Nguyệt, lòng lại thắt lại. Nàng ngập ngừng một lát: “Nhị cô nương… Mất tích sao?”

Nhắc đến chuyện này, Trang thị lại thở dài: “Ta nghe nói là khách điếm nơi họ dừng chân bị cháy. Khi cứu hỏa chạy thoát thân, tân nương đã lạc mất mọi người, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Không biết Ngu gia gần đây gặp vận đen gì? Thật là… Thẩm cô nương ở Nghiêu Nam lâu ngày có lẽ không biết. Nhị cô nương này tuy không phải con ruột của Ngu phu nhân nhưng lại do một tay bà ta nuôi lớn, thương yêu như con đẻ. Ngày Nhị cô nương thành thân, bà ta vừa khóc vừa tiễn kiệu hoa. Người suýt ngất đi. Giờ xảy ra chuyện này, vì sợ Nhị cô nương gặp chuyện không may, bà ta ngày ngày ăn chay niệm Phật, lấy nước mắt rửa mặt, thật đáng thương…”

Ngu Cẩm thờ ơ, khóe môi khẽ nhếch lên đầy mỉa mai.

Nàng thản nhiên nói: “Vậy sao, thật là đáng thương.”

Nói xong, Ngu Cẩm lại chuyển chủ đề sang những chuyện vụn vặt, hỏi thăm về những tửu lâu, trà quán đặc sắc ở Nguyên Châu, rồi lại nói: “Bình thường ta không có sở thích gì nhiều, lúc nhàn rỗi chỉ thích nghe kịch. Nghe nói gánh hát ở Nguyên Châu không hề kém Thượng Kinh, không biết gánh hát nào là hay nhất?”

Nghe vậy, Trang thị không cần nghĩ ngợi, cười nói: “Thẩm cô nương muốn nghe kịch, vậy đương nhiên phải mời gánh hát Bình Ngọc Lâu rồi. Hí kịch của Bình Ngọc Lâu nổi tiếng lắm đó!”

Cách một con phố ồn ào, tiếng trống nhạc cùng giọng hát tròn vành rõ chữ vọng ra từ cánh cửa gỗ gụ khép hờ.

Ngu Cẩm ngẩng cổ, từ xa nhìn về phía Bình Ngọc Lâu.

Tuy nói là một hí lâu đứng đắn nhưng các cô nương bình thường đều mời gánh hát về phủ biểu diễn, rất hiếm khi tự mình đến xem.

Trầm Khê có chút lo lắng, cố gắng khuyên Ngu Cẩm: “Cô nương, nếu người thật sự muốn nghe kịch, chi bằng mời gánh hát đến thuyền hoa. Nơi này vàng thau lẫn lộn, e rằng sẽ mạo phạm đến cô nương.”

Nhưng Ngu Cẩm không thể chờ đợi thêm được nữa.

Ngu Cẩm đếm số bạc còn lại sau khi mua sắm, biết rõ bằng này không đủ, nàng liền tự giác tháo chiếc trâm hoa vàng cài trên tóc và đôi hoa tai bạch ngọc trắng xuống, đặt lên bàn: “Ta muốn thứ tốt nhất.”

Đây đều là những thứ Ngu Cẩm đã tỉ mỉ chọn lựa trước khi bỏ trốn. Không thể không nói, Tưởng Thục Nguyệt đã nhượng bộ rất nhiều để Ngu Cẩm xuất giá, từ hỷ phục, kiệu hoa đến của hồi môn, thứ nào thứ nấy đều vô cùng đắt đỏ.

Chưởng quầy thấy vậy thì cười tít mắt, nói: “Vâng! Phòng thượng hạng trên lầu hai, cô nương đợi chút.”

Không lâu sau, một nữ tử áo tím thướt tha bước tới.

Giọng nàng như chim vàng anh, chỉ cần nói một câu “Kỵ Hòa bái kiến cô nương” đã khiến người ta cảm thấy tê dại.

Quả không hổ danh là giọng ca mê đắm lòng người của Bình Ngọc Lâu.

Ngu Cẩm chọn một bài hí, từ giọng hát đến diễn xuất đều tràn đầy cảm xúc, rất dễ khiến người ta đắm chìm.

Một khúc hát kết thúc, Ngu Cẩm kêu Trầm Khê lui ra, đuổi theo nói: “Kỵ Hòa cô nương khoan đã! Ta có một kịch bản hay, cô nương có hứng thú không?”

Kỵ Hòa nghiêng người, khẽ nhướng mày nhìn vị khách đội mũ che mặt. Người trước mặt dù khuôn mặt bị che khuất nhưng Kỵ Hòa đã ở Bình Ngọc Lâu mười năm. Kiểu quan lớn hiển quý nào mà nàng ấy chưa từng gặp qua. Chỉ cần nhìn dáng vẻ đoan trang và đôi bàn tay mềm mại không chút chai sạn kia liền biết người này thân phận cao quý.

Kỵ Hoà khẽ cúi người, mỉm cười nói: “Xin nghe chỉ giáo.”

Kỵ Hòa thấy tay của Ngu Cẩm trống không, liền mời nàng vào khuê phòng của mình.

Hành lang dài cổ kính điểm xuyết những đóa hải đường đang thịnh hành nhất hiện nay. Một tầng có hơn mười gian phòng, cách âm không tốt lắm. Suốt dọc đường đi có thể nghe thấy tiếng luyện giọng, tiếng cười đùa, tiếng thì thầm trò chuyện.

Kỵ Hòa đẩy cửa khuê phòng ở cuối hành lang, rót trà mời: “Mời cô nương ngồi.”

Ngu Cẩm gật đầu đáp: “Đa tạ.”

Kỵ Hòa ngồi xuống, hỏi: “Không biết câu chuyện của cô nương là gì?”

Ngu Cẩm nâng chén trà, đầu ngón tay lướt nhẹ trên viền chén: “Chuyện này kể ra thì dài lắm—”

Suốt hai khắc đồng hồ, Ngu Cẩm đem toàn bộ đầu đuôi, chi tiết câu chuyện Tưởng Thục Nguyệt ép hôn miêu tả vô cùng tường tận, sinh động, phức tạp, trắc trở, còn không quên nhấn mạnh vị “Kế nữ” kia tài hoa xuất chúng, dung mạo diễm lệ nhường nào. Cuối cùng uống cạn nửa chén trà, kết thúc bằng tiếng thở dài đầy tâm tư.

Kỵ Hòa nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vở diễn của cô nương rất hay Kỵ Hòa nhớ rồi.”

Ngu Cẩm biết chiếc trâm hoa vàng kia không đủ để Bình Ngọc Lâu dốc sức vì mình, nàng bèn đứng dậy nói: “Hôm nay ta ra ngoài vội quá. Ngày mai ta sẽ đích thân mang bạc đến bù đủ cho cô nương.”

Cùng lắm thì bán hộp trang sức châu báu của nàng để cứu nguy. Nàng thầm nghĩ.

Nghe vậy, Kỵ Hòa cười đáp: “Không cần đâu, những thứ này đã đủ rồi. Vở diễn của cô nương là một vở hay, ta phải cảm tạ cô nương mới phải.”

Ngu Cẩm nhìn thẳng vào Kỵ Hoà qua một lớp mạng che mặt rồi khẽ cúi người nói: “Đa tạ.”

Ngu Cẩm đẩy cửa bước ra ngoài, bất giác thở dài một hơi.

Kỵ Hòa cô nương này là một người thông minh, không biết có đoán ra thân phận của nàng không? Có điều may mắn là nàng không lộ mặt cũng không tiết lộ hành tung, cho dù Vương ma ma có tìm đến Bình Ngọc Lâu thì cũng không có gì đáng ngại.

Nghĩ vậy, trong lòng Ngu Cẩm cũng yên tâm phần nào.

Để tránh Trầm Khê đợi lâu sinh nghi, nàng rảo bước nhanh hơn một chút.

Khi Ngu Cẩm bước ra khỏi Bình Ngọc Lâu, hoàng hôn đã tắt hẳn, sắc trời cũng tối sầm lại.

Ngu Cẩm mệt mỏi tựa vào thành xe ngựa, trong đầu chỉ toàn là câu nói chắc như đinh đóng cột “Không thể nào” của Trang thị. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại bên bờ hồ Tuy Dương, nàng vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng cố chấp tin rằng Ngu Quảng Giang và Ngu Thời Dã vẫn còn sống. Thực ra, trong lòng Ngu Cẩm hiểu rõ nàng chẳng thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh phụ thân và huynh trưởng của mình còn tại thế. Nàng chỉ là không muốn tin vào sự thật đau lòng này mà thôi.

Nếu như thật sự… ( truyện trên app t.y.t )

Nghĩ đến đây, lồng ngực Ngu Cẩm chợt thắt lại, nàng nhắm nghiền mắt.

“Cô nương, cô nương, đã tới nơi rồi.”

Ngu Cẩm đột nhiên ngẩng đầu, vén rèm xe ngựa lên, chớp mắt mấy cái rồi mới khom người xuống xe. Nàng uể oải trở về thuyền hoa, không thiết ăn uống, đang định bảo Lạc Nhạn khỏi cần chuẩn bị bữa tối thì nghe Lạc Nhạn nói: “Cô nương về rồi. Vương gia dặn đợi cô nương về rồi mới dọn cơm.”

Ngu Cẩm sững người một chút: “A huynh về rồi sao?”

Lạc Nhạn gật đầu: “Về từ lâu rồi ạ, Vương gia đang ở trong phòng bàn bạc công việc cùng với Nguyên tiên sinh.”

Ngu Cẩm “Ồ” một tiếng, suy nghĩ một lát, bèn nén lại ý định về phòng ngủ, bước lên lầu hai. Nàng vừa giơ tay định gõ cửa thì nghe thấy giọng nói của Nguyên Ngọc Thanh từ bên trong vọng ra: “Đúng như lời Vương gia nói, Ngu đại nhân rất có khả năng vẫn còn sống.”

Tim Ngu Cẩm đập thình thịch, bàn tay đang giơ lên cũng bất giác run rẩy. Nàng ngây người nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đang đóng chặt.

Lúc lâu sau, Ngu Cẩm mới hoàn hồn.

Ngu Cẩm nín thở, áp sát tai vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng giấy lật sột soạt, cùng với giọng nói của Thẩm Khước và Nguyên Ngọc Thanh. Nội dung câu chuyện lúc thì nhắc đến Đột Quyết, lúc lại nói về biên thành.

Ngu Cẩm đoán rằng hai người họ chắc là đang xem mật báo.

Tâm trí Ngu Cẩm rối bời, đầu óc cứ ong ong không ngớt, trong lòng cuộn trào mãnh liệt. Nàng cảm thấy như mình được sống lại lần nữa, chỉ muốn lập tức đoạt lấy mật báo kia để kiểm tra.

Nhưng lúc này tuyệt đối không thể hành động lỗ mãng.

Ngu Cẩm hít sâu một hơi. Đúng lúc nàng đang gấp rút suy tính thì bên trong bỗng im bặt trong giây lát: “Ai đó?”

Ngu Cẩm hơi khựng lại, vội vàng giơ tay gõ cửa, nói: “A huynh, là muội đây.”

Ngu Cẩm đẩy cửa bước vào, liếc nhìn mật thư trên tay Thẩm Khước, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như bình thường, nói: “Đến giờ dùng bữa rồi.”

Trong bữa ăn, Ngu Cẩm hiếm khi im lặng. Nếu nàng không giả vờ mất trí nhớ, có lẽ đã có thể hỏi thẳng, nhưng nàng không thể. Vậy thì khả năng lẻn vào phòng của Nam Kỳ Vương trộm mật thư rồi sống sót trở ra là bao nhiêu?

Nàng bất lực thở dài lần thứ bảy.

Sau bữa ăn, Thẩm Khước gọi Trầm Khê lại: “Hôm nay nàng đã đi đâu?”

Trầm Khê cẩn thận đáp lời: “Hôm nay cô nương đầu tiên đi đến Tây thị mua đồ chuẩn bị quà, sau đó ghé Ngụy phủ trò chuyện cùng Ngụy phu nhân, cuối cùng là đến Bình Ngọc Lâu nghe kịch ạ.”

“Nghe kịch?” Thẩm Khước mân mê chiếc nhẫn trên tay, hỏi: “Vở kịch gì?”

Trầm Khê nhớ lại một lúc rồi nói: “Hình như diễn về… Một nữ quỷ và thư sinh. Khi cô nương trở về sắc mặt không được tốt lắm, không biết có phải vì bị dọa sợ rồi hay không.”

Thẩm Khước trầm mặc: “Ngươi lui xuống đi.”

Trăng sáng treo cao, gió nhẹ phảng phất.

Ngu Cẩm đi tới đi lui trong phòng mấy lần. Cuối cùng, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nàng vội vàng đẩy cửa ra, chặn Lạc Nhạn lại. Nhìn thùng gỗ trên tay Lạc Nhạn, mắt nàng bừng sáng: “A huynh muốn tắm ư?”

Lạc Nhạn gật đầu.

Ngu Cẩm vội ấn khóe môi đang cong lên, nói: “Không có gì, ngươi mau đi đi.”

“Vâng…”

Lạc Nhạn ôm thùng gỗ, lòng đầy thắc mắc. Vương gia muốn tắm gội, cô nương vui mừng như vậy làm gì chứ?

Đợi Lạc Nhạn xuống lầu, Ngu Cẩm lại quanh quẩn trong phòng thêm một lát. Mãi cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nàng giống như tên trộm lẻn lên lầu hai.

Thẩm Khước thích yên tĩnh vì vậy lầu hai của thuyền hoa này không có thị vệ hay nha hoàn nào cả. Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Ngu Cẩm.

Ngu Cẩm áp sát người vào cửa, nàng cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, rồi mới nín thở đẩy cửa phòng ra.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng khiến tim Ngu Cẩm như muốn nhảy ra ngoài. Ngay sau đó, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn thắp sáng le lói cạnh giường. Ngu Cẩm không dám chậm trễ, lần mò trong bóng tối đi thẳng đến bàn làm việc, mở hộp gỗ.

Lúc nãy nàng trông thấy Thẩm Khước bỏ lá thư vào trong hộp này, đúng như dự đoán nó ở bên trong.

Thế nhưng, giấy trắng thì đúng là giấy trắng, mà mực đen lại chẳng thấy đâu cả.

Ngu Cẩm hơi sững người. Nàng giơ lá thư lên xem xét tỉ mỉ, thật sự không có một chữ nào!

Ngu Cẩm chợt nghĩ quả thật có một loại mật thư có thể làm ẩn chữ viết trên giấy, thường chỉ cần hơ qua ánh sáng hoặc lửa là có thể hiện nguyên hình.

Nghĩ vậy, Ngu Cẩm vội đặt lá thư ra dưới cửa sổ nhưng không có tác dụng. Nàng lại vội vã bước đến bên giường.

Nàng vừa định hơ tờ giấy trên ngọn nến thì bỗng nghe có tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Ngu Cẩm khựng lại, cảm nhận rõ tim ngừng đập trong giây lát. Nàng dường như là phản xạ theo bản năng, không kịp suy nghĩ, lập tức chui tọt vào trong chăn.

Sau khi cuộn thành một cục tròn nhỏ trong góc, Ngu Cẩm mới ngẩn người: …?

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu thật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play