“Ta Nhảy Xuống Hồ Chết Cho Xong.”
Công sở, thư phòng.
Cửa sổ đóng chặt, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng loạn, chỉ có tiếng giấy loạt soạt trên bàn cho thấy nơi này vẫn còn hơi người, nhưng chẳng lâu sau, âm thanh ấy cũng im bặt.
Ngón trỏ thon dài của nam nhân ấn nhẹ lên một góc quân văn, hồi lâu vẫn chưa lật trang. Lần theo đầu ngón tay hướng lên trên, khuôn mặt như tạc từ ngọc vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt vẫn dừng mãi ở một chữ nào đó.
Một lúc lâu sau, ngay cả chân mày hắn cũng hơi cau lại.
Ánh mắt hắn dừng lại đúng chỗ có chữ “Cẩm”.
Gần như ngay lập tức, trong đầu Thẩm Khước hiện lên hình ảnh tiểu cô nương với đôi mắt ngân ngấn lệ, dè dặt như con thú nhỏ, hàng lông mi dài cào nhẹ vào lòng người, từng cử chỉ lời nói đều hơi có phần làm quá nhưng lại không khiến người ta chán ghét.
Thật là kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Khước hít sâu một hơi, cầm tách trà nhấp một ngụm để đè xuống bực bội trong lòng. Ngay sau đó “Cạch” một tiếng, tách trà bị hắn đặt mạnh xuống bàn, từng động tác đều toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đây là trạng thái phiền muộn hiếm thấy.
Ngụy Hựu đứng một bên nín thở, vừa lặng lẽ dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa lén liếc nhìn Nam Kỳ Vương, trong lòng càng thêm bất an. Chẳng lẽ có chỗ nào xảy ra sơ suất sao?
Ngụy Hựu đang than trời thở đất, hắn ta vắt óc suy đoán tâm tư của người cầm quyền thì nghe “Két” một tiếng, Nguyên Ngọc Thanh đẩy cửa bước vào.
Ngụy Hựu vội cung kính gật đầu chào: “Nguyên tiên sinh.”
Nguyên Ngọc Thanh khom người, cười nói: “Ngụy đại nhân.”
Sau khi khách sáo hai ba câu, Nguyên Ngọc Thanh khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói: “Vương gia, chuyện đó… Cô nương ấy không muốn đi.”
Vì có Ngụy Hựu ở đây, nên Nguyên Ngọc Thanh cố tình không gọi “Ngu cô nương”.
Nhưng căn phòng nhỏ vốn rất yên tĩnh, dù Nguyên Ngọc Thanh có hạ thấp giọng đến đâu, thì hai chữ “Cô nương” vẫn lọt vào tai Ngụy Hựu một cách rõ ràng. Hắn ta lập tức dựng tai lên, tinh thần cũng phấn chấn hẳn.
Thẩm Khước ngẩng đầu, nhìn Nguyên Ngọc Thanh hồi lâu mà chẳng nói gì, chỉ thản nhiên đáp: “Ta biết rồi.”
Nghe vậy, Nguyên Ngọc Thanh nhất thời không đoán được ý của Thẩm Khước là gì, chỉ là lúc này hắn ta không tiện hỏi thêm, đành khom người lui ra ngoài.
Ngụy Hựu thấy Nguyên Ngọc Thanh rời đi liền vội vã kiếm cớ rời khỏi thư phòng, đuổi theo sau, gọi: “Nguyên tiên sinh, Nguyên tiên sinh!”
Nguyên Ngọc Thanh đành phải dừng bước, hắn ta nở nụ cười như gió xuân thổi qua: “Ngụy đại nhân có việc gì sao?”
Ngụy Hựu cười ngượng ngùng, ghé sát người đến, lấy tay che miệng, hạ giọng hỏi: “Nguyên tiên sinh, “Cô nương” ấy… Là ai vậy?”
Không trách được hắn ta nghĩ nhiều, lần này Nam Kỳ Vương phụng chỉ thị sát quân vụ ở Nguyên Châu, Ngụy Hựu đã sớm dò hỏi tính khí vị Vương gia trẻ tuổi này để chuẩn bị tiếp đón chu đáo. Một trong những thông tin hắn ta nắm được chính là Nam Kỳ Vương không gần nữ sắc, đã hai mươi ba tuổi, đừng nói chính thê hay trắc phi, ngay cả người thông phòng cũng không có.
Nghe đồn từng có người hối lộ, gửi mỹ nhân đến cho Nam Kỳ Vương, kết quả không những bị hắn từ chối mà còn bị ghi thêm tội vào sổ.
Vì vậy, Ngụy Hựu mới từ bỏ ý định dâng mỹ nhân, nhưng “Cô nương” mà Nguyên tiên sinh nhắc đến là ai? Chẳng lẽ tin tức hắn ta nhận được bị sai sao? Nếu đúng là như thế, thì hắn ta phải gấp rút tìm vài người đẹp mới được.
Nhìn đôi mắt đảo như chong chóng của Ngụy Hựu, Nguyên Ngọc Thanh chỉ cần động não một chút cũng nhìn thấu suy tính trong lòng hắn ta. Chỉ là, nếu Ngụy Hựu thực sự dám đưa nữ nhân đến cho Thẩm Khước, e rằng chiếc mũ quan trên đầu hắn ta cũng chẳng giữ được lâu.
Xuất phát từ tâm niệm “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”, Nguyên Ngọc Thanh mỉm cười, cố ý nói: “À, là Tam cô nương trong phủ.”
Ánh mắt Ngụy Hựu ngay lập tức ảm đạm, ý định kia bỗng chốc tan thành mây khói.
Ngụy Hựu lảo đảo bước lên xe ngựa, nhưng bỗng khựng lại. Khoan đã, hắn ta đâu nghe nói phủ Nam Kỳ Vương có Tam cô nương? Nam Kỳ Vương có muội muội sao?
Haizz.
Ngụy Hựu vỗ đùi, nói: “Phu nhân có trong phủ không? Mau hồi phủ!”
…
Hoàng hôn, mây trôi lững lờ, ráng chiều nhuộm một lớp vàng nhạt nơi chân trời, ánh hoàng hôn đổ xuống mặt hồ như đựng đầy rượu quý, từng gợn sóng lăn tăn giống hệt như đang say.
Thế nhưng, cảnh đẹp đến mấy cũng chẳng ai có tâm trạng thưởng thức.
Trầm Khê và Lạc Nhạn đứng đối diện nhau ngoài cửa, mặt mày khó xử.
Bên trong truyền ra tiếng nức nở ngắt quãng. Nói ra cũng lạ, họ đã từng gặp qua không ít nữ tử khóc lóc, người nào cũng ầm ĩ khiến người ta nhức đầu, chỉ riêng Ngu Cẩm khóc, không những không gây phiền phức, mà trái lại còn khiến người ta mềm lòng.
Lạc Nhạn khẽ thở dài, nói: “Ngu cô nương bị thương ở đầu, chỉ nhận ra Vương gia. Giờ Vương gia lại muốn đưa nàng ấy đi, thật sự quá đáng thương.”
Trầm Khê cũng lộ vẻ đau lòng: “Ai mà chẳng thấy đáng thương, chắc trong lòng Ngu cô nương cũng hoảng loạn lắm.”
Mà lúc này, Ngu Cẩm đáng thương cũng vừa khóc xong. Nàng xoa xoa cổ họng, hắng giọng điều chỉnh âm điệu… Khụ, mệt quá đi mất.
Nàng rót trà, làm dịu cổ họng, rồi cố vắt ra hai hàng nước mắt.
Từ nhỏ, Ngu Cẩm đã hiểu được một đạo lý từ phụ thân và huynh trưởng, nước mắt nữ nhân có sức công phá không kém gì lưỡi dao sắc bén, đặc biệt là với nam nhân. Chỉ cần người đó có chút lòng trắc ẩn, thì đây chính là cơ hội thừa nước đục thả câu.
Còn chuyện năm xưa công chúa Thành Nguyệt thất bại, Ngu Cẩm thầm nghĩ, chắc chắn là vì nàng ấy không biết dùng chiến thuật này sao cho khéo.
Muốn khóc cũng phải khóc đúng cách, vừa như hoa lê dưới mưa để khiến người ta thương xót, vừa phải yếu đuối mà vẫn quyến rũ, như vậy mới không bị chán ghét.
Đang nghĩ tới đây, bỗng “Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Ngu Cẩm hơi giật mình, nàng vội vàng ôm đầu gối, thu người vào góc giường, vùi đầu vào gối khóc nức nở, trông cực kỳ đáng thương.
Thẩm Khước đẩy cửa bước vào, đứng im hồi lâu, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Giọng điệu cứng rắn, nghe vô tình vô cảm.
Ngu Cẩm ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào ánh mắt bình thản của hắn, nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, hàng mi dài khẽ rũ xuống, chậm rãi nói: “Nếu huynh trưởng đã không dung nổi ta nữa, thì ta sống trên đời cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”
Thẩm Khước chắp tay sau lưng, rõ ràng là đang lặng lẽ quan sát. Trước mặt là nữ tử với búi tóc rối tung, đôi mắt đẹp đỏ hoe, gương mặt nhỏ lem nhem nước mắt. Nàng đẹp thì đẹp thật, nhưng trông cũng giống một tiểu nha đầu điên loạn.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
Ngu Cẩm hít sâu một hơi, bỗng nhiên kiên định hẳn lên, lưng thẳng tắp, nói: “Ta dứt khoát nhảy hồ chết cho xong, đỡ phải làm chướng mắt ca ca!”
Dứt lời, Ngu Cẩm mang giày, xuống giường đẩy cửa sổ ra, vẻ mặt bi tráng nhưng bàn tay đang siết chặt lại khẽ run lên.
Thẩm Khước cười không thành tiếng, đây chính là Nhị tiểu thư Ngu gia nổi tiếng khắp Linh Châu đó sao. Nghe đồn nàng là cô nương hiền thục đoan trang, dịu dàng, phóng khoáng, xem ra lời đồn cũng không hoàn toàn chính xác lắm.
Ngu Cẩm thấy sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, không nhịn được liếc mắt ra sau, nghẹn ngào nói: “Ta, ta thật sự sẽ nhảy đó.”
Nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ, vô thức nuốt nước bọt, trong đầu tính toán xem nếu rơi từ đây xuống thì lính canh trên thuyền hoa mất bao lâu để vớt nàng lên.
Ngu Cẩm bám vào khung cửa sổ, tiến thoái lưỡng nan.
Nửa ngày trôi qua, khóe môi Thẩm Khước khẽ cong, cười mà như không cười. Hắn bóp nhẹ sống mũi, giọng bình thản: “Dùng bữa chưa?”
Ngu Cẩm hơi sững người, kiêu ngạo đáp: “Ta không đói.”
Như đang tự vả, nàng vừa dứt lời, bụng liền réo lên “Ùng ục”.
“…”
Ngu Cẩm bình tĩnh siết chặt khung cửa sổ.
Thẩm Khước không nói gì thêm, xoay người rời đi, nàng lờ mờ nghe thấy hắn căn dặn một câu: “Dọn cơm.”
Ngu Cẩm do dự một lúc rồi rời tay khỏi cửa sổ, lặng lẽ bước theo hắn.
Rất nhanh, đồ ăn đã được bày biện bên trong khoang thuyền.
Nam nhân kia lặng lẽ ngồi xuống, không nói một lời.
Hai mắt Ngu Cẩm đỏ hoe, đứng bên cạnh nhìn Thẩm Khước, vẻ mặt u oán khiến người ta nhìn cũng thấy xót xa.
Trầm Khê do dự một lát, sau khi đoán ý chủ nhân xong, liền bước đến đỡ nàng: “Cô nương mau dùng bữa đi, hôm nay có canh gà ác bổ khí huyết, cô nương uống nhiều một chút, cơ thể sẽ mau khỏe lại.”
Lúc này, Ngu Cẩm mới cẩn trọng ngồi xuống.
Ngu Cẩm cầm đũa bạc, ăn một miếng nhỏ rồi lại lén nhìn Thẩm Khước. Từng động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đến ăn thôi cũng toát ra vẻ thê lương ai oán.
“…”
Thẩm Khước đặt đũa xuống, điềm đạm nói: “Sau khi ăn xong, ngươi liệt kê mấy thứ cần dùng thường ngày, ta tạm thời ở lại Nguyên Châu vì quân vụ, cũng không định ở lâu, mọi thứ đều đơn giản thôi.”
Vừa dứt lời, không khí dường như yên tĩnh trong chốc lát.
“Lạch cạch” một tiếng, đũa bạc trong tay Ngu Cẩm rơi xuống đất.
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến nàng nhất thời sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng của mình: “Huynh… Không đuổi ta nữa sao?”
Thẩm Khước ngước mắt nhìn nàng: “Nếu ngươi vẫn muốn nhảy hồ thì cũng được.”
Không, không cần nữa.
Ngu Cẩm ngồi nghiêm chỉnh, ôn nhu nói: “Muội biết ca ca thương muội nhất mà. Ngày thường ca ca vất vả nhiều rồi, canh gà này ngon lắm, huynh uống nhiều chút.”
Dứt lời, Ngu Cẩm đẩy chén canh gà mà Lạc Nhạn múc cho mình về phía Thẩm Khước, đôi mắt vừa khóc còn đẫm lệ, long lanh lấp lánh đầy vẻ làm bộ làm tịch nhưng lại vô cùng đáng yêu, giống như nàng chẳng hề thấy xa cách. Chỉ một bữa tối mà ồn ào đến mức khiến tai Thẩm Khước ong ong đau nhức.
Thẩm Khước xoa xoa ấn đường, thở dài một hơi, còn chưa kịp ăn đàng hoàng đã phải quay về phòng tiếp tục xử lý quân vụ. Giữa chừng, Nguyên Ngọc Thanh ghé qua một chuyến.
Hai người bàn chuyện công vụ một lúc, Nguyên Ngọc Thanh chợt đổi chủ đề, hỏi: “Sao Vương gia lại đổi ý, không đưa Ngu cô nương đến Phạn Sơn nữa?”
Thẩm Khước hơi khựng lại, không chút để ý, nói: “Không có gì, chỉ là thấy phiền phức thôi. Đợi xử lý xong việc ở Nguyên Châu, sau đó về Nghiêu Nam, tiện thể đưa nàng đi.”
Nguyên Ngọc Thanh hơi do dự, nhưng hiện tại giữ nàng lại chẳng phải càng phiền hơn sao?
…
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn dự kiến, Ngu Cẩm nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày qua, vừa thở phào được một chút thì tối đến đã ngủ say như chết. Sau khi tỉnh dậy, không biết có phải nhờ canh gà ác hôm qua của Trầm Khê hay không, mà sắc mặt nàng rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.
Thế nhưng, sau khi ôm được núi lớn phủ Nam Kỳ Vương, Ngu Cẩm lại thấy lo lắng cho biên thành và Ngu gia ở Linh Châu.
Nàng phải ra ngoài một chuyến. Nguyên Châu nằm sát bên Linh Châu, lúc này là thời điểm tốt nhất để dò la tin tức, nếu đợi Thẩm Khước trở về Nghiêu Nam, e là sẽ càng khó khăn hơn.
Chỉ là hiện tại, nàng muốn thăm dò tin tức mà không khiến người khác nghi ngờ thật sự không dễ chút nào. Ngu Cẩm ưu sầu suốt nhiều ngày qua, vết thương trên trán cũng gần khỏi hẳn. Nàng đang nằm bên cửa sổ suy nghĩ đối sách, thì có người đưa đến một diệu kế.
Ngu Cẩm mở tấm thiệp mời khảm hoa tinh xảo, hơi kinh ngạc nói: “Thứ sử phu nhân?”
Ngu Cẩm vừa đến Nguyên Châu, hoàn toàn không có giao tình gì với vị Thứ sử phu nhân này. Trước đây, nàng cũng chủ yếu giao du với các tiểu thư khuê các, càng không thể có mối quan hệ với vị phu nhân kia.
Trầm Khê gật đầu, nói: “Người đưa thiệp là thị nữ thân cận của Ngụy phu nhân, nói rằng sắp tới sinh nhật phu nhân, hy vọng cô nương có thể nể mặt mà tới tham dự.”
Ngu Cẩm lập tức hiểu ra, thân phận hiện tại của nàng là muội muội của Nam Kỳ Vương, đương nhiên người ta là nhằm vào Vương gia mà đến.
Nhưng người ngoài không biết, không lẽ Ngu Cẩm lại không rõ? Cái thân phận “Thẩm tam cô nương”, “Muội muội ruột thịt của Nam Kỳ Vương”, vốn dĩ chính là giả.
Chính vì vậy, những ngày này nàng chưa từng rời khỏi thuyền hoa, lại càng không dùng thân phận “Thẩm tam cô nương” để xuất hiện nơi đông người.
… Vậy thì làm sao Thứ sử phu nhân biết được trên thuyền còn có một vị “Tam cô nương”?
Ngu Cẩm cầm tấm thiệp phe phẩy trước mặt, nàng không thể đến bữa tiệc sinh nhật này. Trước đây nàng là Nhị tiểu thư Ngu gia, từng rất thích các buổi tiệc trà, nói không chừng lại có người nhận ra nàng.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ tin tức trong hậu viện lan truyền rất nhanh, huống chi là phu nhân của Thứ sử Nguyên Châu, dù là tin tức từ biên thành hay từ Ngu gia, e là bà ta đều biết chút ít.
Sau một hồi trầm tư, Ngu Cẩm nói: “Tìm lý do từ chối đi, nhưng cũng không thể khiến Ngụy phu nhân mất mặt, cứ nói rằng ta sẽ đích thân đến cửa tạ lỗi vào dịp khác.”
Trầm Khê gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi truyền lời ngay.”
Ngu Cẩm bỗng gọi Trầm Khê lại, do dự hỏi: “Hôm nay ca ca có về không?”
Trầm Khê lắc đầu: “Chuyện đó nô tỳ cũng không rõ, Vương gia xưa nay không hay dặn dò bọn nô tỳ về lịch trình của người.”
Nghe vậy, Ngu Cẩm đành khoát tay để Trầm Khê lui xuống. Nàng nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đẩy cửa sổ ra, mong có thể nghe được động tĩnh khi Thẩm Khước trở về thuyền hoa.
Không lâu sau, trời tối hẳn.
Ngu Cẩm gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, rốt cuộc cũng đợi được đến khi Thẩm Khước trở về.
Ngu Cẩm bưng một khay bằng gỗ lim, gõ cửa phòng Thẩm Khước.
Suốt nửa tháng nay, Thẩm Khước bận đến mức gần như không thấy bóng dáng đâu, Ngu Cẩm cũng chỉ gặp hắn vài lần ít ỏi, nhưng lần nào nàng cũng tranh thủ hỏi han, tươi cười đón tiếp, đến giờ đã đủ mặt dày để tự xưng là “Huynh muội” với hắn.
Dù là theo cách đơn phương.
Ngu Cẩm đẩy cửa bước vào, nàng đặt chén canh ô mai giải nhiệt lên bàn hắn, nhẹ giọng nói: “Muội đặc biệt nhờ Trầm Khê để nó trong hộp đựng đá, đến giờ vẫn còn mát, ca ca nếm thử xem.”
Thẩm Khước cúi đầu nghiên cứu sa bàn, lười nhác “Ừm” một tiếng.
Ngu Cẩm cũng không vội, nàng chống cằm ngồi một bên quan sát, lẩm bẩm:
“Tiểu binh này bị ăn mất rồi à?”
“Thế chẳng phải bị hở sườn, nếu kẻ địch nhân cơ hội đánh vào không phải sẽ nguy to sao?”
“Ca ca, chiêu này của huynh đúng là tuyệt vời, như vậy có thể lật ngược tình thế, biến lỗ thành lời, muội thật không nghĩ tới.”
Bàn tay đang cầm quân cờ của Thẩm Khước hơi khựng lại, trán cũng nhói một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngu Cẩm cười rạng rỡ, đi thẳng vào chủ đề chính: “Hôm nay Thứ sử phu nhân đã cho người gửi thiệp đến mời muội tham gia tiệc sinh nhật.”
Thẩm Khước tiếp tục di chuyển quân cờ, không chút để ý, nói: “Sao vậy, ngươi muốn đi à?”
“Muội không thích nơi đông người, hơn nữa tiệc sinh nhật sẽ đầy những lễ nghi vô nghĩa, mệt mỏi lắm. Nhưng nếu từ chối thẳng thừng sẽ làm mất mặt người ta, ca ca thấy sao?”
Gần đây, Thẩm Khước đã hiểu hơn về Ngu Cẩm, vì vậy hắn không vội trả lời mà để nàng tự nói tiếp.
Quả nhiên, Ngu Cẩm tự đưa ra quyết định: “Muội nghĩ kỹ rồi, hay là chọn một ngày yên tĩnh, tự mình đến cửa thăm hỏi, xin lỗi người ta.”
Thẩm Khước không quá quan tâm đến những lễ nghi phức tạp này, hơn nữa hắn cũng biết rõ, việc Ngụy phu nhân mời “Thẩm tam cô nương” chỉ là thủ đoạn lôi kéo vô ích mà thôi.
Tuy nhiên, Thẩm Khước lười giải thích nhiều với nàng, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: “Tùy ngươi.”
“Vậy ngày mai muội sẽ xuống phố mua quà.”
“Ừm.”
Nói xong, gian phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngu Cẩm xoa cằm, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ca ca, vậy… Tiền mỗi tháng của muội là bao nhiêu?”
Nói xong, tai nàng không tự chủ được mà ửng đỏ.
Đường đường là Nhị tiểu thư Ngu gia, từ trước đến nay, Ngu Cẩm chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc, dù nàng tiêu xài thế nào thì trong túi vẫn luôn có đủ bạc và ngân phiếu, khi nào thiếu thì phụ thân nàng và Ngu Thời Dã sẽ bổ sung thêm.
Vì vậy, nàng cảm thấy rất ngại khi phải trực tiếp hỏi về chuyện tiền tháng.
Thẩm Khước nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra, là sơ sót của hắn.
Mấy ngày qua, mặc dù Thẩm Khước cho phép nàng gọi hắn là “Ca ca”, nhưng không phải hắn mất trí nhớ nên không thể thực sự coi Ngu Cẩm là muội muội.
Hắn làm huynh trưởng một lúc, không thể làm suốt đời, vì thế cũng có những thiếu sót.
Thẩm Khước dừng lại một chút, nói: “Chờ một lát.”
Thẩm Khước đứng dậy, lấy hai tờ ngân phiếu từ trong ngăn kéo ra, đưa cho nàng.
Ngu Cẩm nhìn vào mệnh giá, vui mừng nhận lấy, sự ngại ngùng khi nãy cũng nhanh chóng bị niềm vui xua đi. Nàng cười như thể đôi môi đang thoa mật, nhìn Thẩm Khước nói: “Ca ca thật tốt, vậy muội không làm phiền ca ca nữa, ca ca nghỉ ngơi sớm nhé!”
Dứt lời, Ngu Cẩm vội vã đứng dậy rời đi, mái tóc đen nhẹ bay trong không trung, để lại một làn hương thơm nhè nhẹ.
Thẩm Khước khựng lại một chút rồi ngước mắt lên, lúc này Ngu Cẩm đã ân cần đóng cửa giúp hắn.
Thẩm Khước nhíu mày, đưa tay xoa lồng ngực đang bức bối, hắn chỉ cảm thấy gần đây mọi thứ diễn ra có chút kỳ lạ.
Nhưng nói là phiền lòng thì hình như không phải.
Thậm chí hắn còn có ảo giác, mọi chuyện vốn là như vậy.