“Huynh Là A Huynh Của Muội… Cũng Đâu Phải Người Ngoài”
Ngu Cẩm vừa chui lên giường đã thấy hối hận.
Lúc này đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Ngu Cẩm đã mường tượng ra cảnh tượng bi thảm từ khi bị bắt quả tang, bị lộ tẩy, rồi bị đuổi thẳng cổ ra khỏi cửa, đến mức đường cùng bị ép gả cho phủ Thừa An Bá. Đợi đến khi phụ thân và huynh trưởng trở về, thanh danh của nàng bị hủy hoại. Cuối cùng chỉ còn cách dùng một dải lụa trắng treo cổ lên xà nhà, kết thúc cuộc đời trong cảnh tượng bi thảm.
Sàn trong các phòng trên thuyền hoa đều được làm bằng gỗ nên tiếng bước chân trong đêm nghe rõ mồn một. Mỗi bước chân tựa như gõ thẳng vào tim, khiến lồng ngực người nghe như run lên theo từng nhịp thở.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước giường——
Ngu Cẩm nín thở, nhắm chặt hai mắt, trong lòng nghĩ: Có một chiến thuật gọi là “Tiên hạ thủ vi cường”(*). Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh như chớp. Nàng ngay lập tức nới lỏng tay đang nắm chặt mép chăn, để lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì ngột ngạt.
(*) Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Nhưng nàng vừa ngước mắt lên liền chết lặng ngay tại chỗ.
Nam nhân trong bộ đồ ngủ màu trắng đứng trước giường. Bời vì hắn vừa tắm xong nên đai áo chưa được thắt lại cẩn thận, vạt áo trước khẽ mở, để lộ những đường nét cơ thể rắn rỏi, rõ ràng. Những giọt nước lấp lánh men theo cổ trượt xuống…
Sự quyến rũ và dục vọng vốn bị y phục chỉnh tề ban ngày che giấu, giờ đây lại được phô bày trọn vẹn trong màn đêm.
Lời biện hộ Ngu Cẩm đã chuẩn bị sẵn bỗng nghẹn cứng nơi cổ họng. Chẳng hiểu vì sao, nàng chỉ cảm thấy cả người từ vành tai đến đầu ngón chân đều nóng bừng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Khước hơi sững người, rồi đôi lông mày lập tức nhíu chặt lại: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Giọng nói của Thẩm Khước vốn đã trầm thấp mà trong trẻo lạnh lùng. Đặc biệt là vào ban đêm, khi nói với vẻ mặt lạnh lùng thì càng thêm băng giá, tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống khiến Ngu Cẩm lập tức tỉnh táo.
Ngu Cẩm chớp chớp mắt, mím đôi môi nhỏ, đáng thương nói: “A, a huynh, phòng của muội… Phòng của muội có ma ám, muội sợ lắm.”
Có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng, giọng nói của Ngu Cẩm run rẩy đầy chân thật, trông đáng thương vô cùng, khiến người ta không khỏi muốn che chở.
Thẩm Khước nhìn Ngu Cẩm, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Trên đời vốn không có chuyện quỷ thần, làm gì có chuyện ma ám? Ngươi mau đứng dậy đi.”
Đương nhiên là không thể đứng dậy!
Mật thư vẫn còn đang giấu dưới gối kia!
Ngu Cẩm thấy giọng điệu của Thẩm Khước có phần hòa hoãn, nàng bèn nhỏ giọng nói: “A huynh đã không sợ, vậy… Đêm nay huynh đổi phòng với muội được không? Chỉ một đêm thôi. A huynh là nam tử, lại từng giết vô số kẻ địch, hẳn là dương khí cực thịnh, cho dù là yêu ma cũng không dám đến gần đâu.”
Nghe vậy, mí mắt Thẩm Khước giật giật, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Ngu Cẩm, khiến nàng sởn gai ốc.
“Ngươi muốn ngủ ở chỗ ta?”
Ngu Cẩm siết chặt lòng bàn tay, tai bỗng dưng đỏ ửng. Nàng thầm thuyết phục chính mình, trong mắt lập tức ngấn lệ, ấm ức nói: “Không được sao? Huynh là a huynh của muội… Cũng đâu phải người ngoài.”
Nàng nói mặt không đỏ tim không đập nhanh, lý lẽ hùng hồn.
Vẻ mặt Thẩm Khước lạnh nhạt, vô tình nói: “Không được.”
“...”
Phát hiện chiêu làm bộ làm tịch thường dùng để đối phó với phụ thân và huynh trưởng không có tác dụng. Ngu Cẩm biết cương biết nhu, lập tức dịu giọng, chậm rãi ngồi dậy nói: “Vậy muội muốn uống nước, nước nóng.”
Đôi môi mỏng của nam nhân khẽ động, ba chữ “Tự đi lấy” còn chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy nữ tử trên giường than thở: “Muội sợ. Chân của muội mềm nhũn, đi không nổi nữa rồi. Huynh bế muội đi được không?”
Thẩm Khước liếc Ngu Cẩm một cái, lấy áo khoác mỏng từ giá gỗ lê hoa, tùy ý buộc đai lưng, rồi đi thẳng xuống lầu.
“Bịch” một tiếng, Ngu Cẩm bật dậy khỏi giường.
Không biết dạo gần đây trải qua chuyện gì, mà khi Ngu Cẩm làm những chuyện như thế này dù tim đập chân run nhưng lại vô cùng thuần thục. Nàng nhanh chóng lấy mật thư giấu dưới gối bỏ lại vào hộp, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường trước khi Thẩm Khước quay lại.
Một mạch làm xong tất cả các động tác, trôi chảy như mây trôi nước chảy.
Thẩm Khước đưa cốc nước cho nàng, Ngu Cẩm đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay trắng vô tình lướt qua mu bàn tay hắn, nói: “Cảm ơn a huynh, muội ra bàn uống.”
Nam tử dừng lại nửa nhịp, khẽ nhướng mắt.
Chỉ thấy Ngu Cẩm đầu gối chưa kịp duỗi thẳng, đã lại ngồi xuống, ngoan ngoãn nói: “A huynh, huynh có thể đỡ muội một chút được không?”
Thẩm Khước thờ ơ đưa một cánh tay ra.
Hai người vừa đi đến trước bàn, bỗng nghe một tiếng “Cạch”, Ngu Cẩm làm đổ chiếc hộp trên án thư, đồ vật bên trong rơi lả tả đầy đất.
Ngu Cẩm lập tức nói: “Muội không cố ý.”
Thẩm Khước mất hết kiên nhẫn, day day sống mũi, nói: “Ra ngoài đi.”
“Vâng.” Sau khi phi tang chứng cứ xong, Ngu Cẩm không dám chọc giận Thẩm Khước nữa, nàng bưng cốc nước vội vàng rời đi. ( truyện trên app T•Y•T )
Khi cửa phòng vừa mở, đúng lúc Lạc Nhạn giơ tay định gõ cửa.
Lạc Nhạn sững người, sắc mặt lập tức trở nên méo mó. Ánh mắt nàng ấy dừng lại trên búi tóc lộn xộn của Ngu Cẩm, y phục nhăn nhúm và đôi mắt đẹp long lanh hơi hoe đỏ. Hơn nữa, y phục của Vương gia cũng không chỉnh tề, cả người còn đang tỏa hơi nước, đuôi tóc cũng ướt, đai lưng cũng hơi lỏng lẻo…
Dù sao cũng là nha hoàn từng trải, Lạc Nhạn cố nén kinh ngạc, sắc mặt như bình thường nói: “Nguyên… Nguyên tiên sinh bảo nô tỳ mang thuốc an thần đến.”
Ngu Cẩm cúi đầu nhìn, mùi thuốc nồng nặc. Nàng không khỏi thầm nghĩ: Vương gia bị khó ngủ sao?
Thẩm Khước đóng nắp hộp lại, nói: “Mang vào đây.”
…
Màn đêm thăm thẳm, sóng biếc lăn tăn.
Bát thuốc đen kịt vẫn còn nguyên trên án thư, mặc cho gió đêm thổi nguội, mùi thuốc tản đi.
Thẩm Khước lật xem quân văn trong tay nhưng không đọc kỹ, chỉ dùng đầu ngón tay miết theo mép giấy sắc bén. Tâm tư dường như bị những cơn gió mát từ hồ thổi tới làm phân tán, từng chữ nhỏ li ti như nhảy ra khỏi trang giấy, ghép lại thành một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.
Nghĩ đến đây, Thẩm Khước đột nhiên đặt quân văn xuống, nhíu chặt mày, đứng dậy thở dài. Sau đó hắn nhếch khóe môi như tự giễu, từ từ cầm bát thuốc lên, uống cạn rồi mới cầm bút ngồi xuống.
Dầu đèn cạn kiệt, tiếng lật giấy sột soạt.
Bên kia, Ngu Cẩm cũng chưa ngủ.
Sau một phen kinh hồn bạt vía, chính là niềm vui khó giấu.
Ngu Cẩm chống cằm ngắm trăng, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hơi đỏ vì vui mừng đến rơi lệ, chỉ cần phụ thân và huynh trưởng còn sống là tốt rồi. Lại nghĩ đến những ngày tháng ăn nhờ ở đậu này cuối cùng cũng có hy vọng rồi. Nàng nhìn ánh trăng đêm nay cũng thấy đẹp hơn bình thường, không khỏi ngắm thêm nửa nén hương nữa.
Nhưng khi ánh trăng bị bụi cây che khuất, trái tim của nàng cũng hơi trầm xuống.
Đêm nay cuối cùng vẫn không thể thuận lợi xem trộm được mật thư. Tình hình thực sự thế nào cũng chưa biết được. Hơn nữa nếu phụ thân và huynh trưởng còn sống, tại sao lại không về phủ?
Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngu Cẩm cuối cùng vẫn có chút bất an nhưng nghĩ đến mật thư kia. Nàng cũng hiểu rằng những tin tức này e rằng không phải là chuyện mà phụ nhân nơi thâm trạch hậu viện có thể biết được. Nam Kỳ Vương đã điều tra việc này thì nhất định sẽ có diễn biến tiếp theo. Nàng muốn biết nội tình thì chỉ có thể thông qua hắn mà thôi.
Đã như vậy, nàng cần phải lấy được sự yêu thích của Thẩm Khước, thì mới thuận tiện tùy ý ra vào bên cạnh hắn, để dò la tin tức.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của nam tử, Ngu Cẩm lập tức có chút buồn bã không vui. Nàng ôm một bụng tâm tư, mơ màng thiếp đi, cả đêm không mộng mị.
Đêm qua ngủ muộn, ngày hôm sau gần đến giờ Ngọ Ngu Cẩm mới dần dần tỉnh giấc. Nàng uể oải ôm chăn, ngồi một lúc lâu sau mới lê thân đến trước gương, để mặc Trầm Khê búi tóc trang điểm.
Trầm Khê liếc nhìn vào gương đồng, nói: “Có phải đêm qua cô nương nghỉ ngơi không được tốt không? Nô tỳ pha trà tỉnh thần cho cô nương nhé?”
Ngu Cẩm lười biếng “Ừm” một tiếng, nhìn mấy lọn tóc quấn trên tay Trầm Khê, mới hỏi: “Lạc Nhạn đâu?”
“Sắp đến giờ Ngọ rồi, Lạc Nhạn đang chuẩn bị bữa trưa cho Vương gia ở bếp sau.”
Ngu Cẩm lại chán nản đáp một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi chống cằm.
Bỗng nhiên Ngu Cẩm đột nhiên ngẩng đầu lên. Trầm Khê kêu lên một tiếng, suýt làm rối mái tóc vừa vấn xong.
Mắt Ngu Cẩm sáng rực lên như gió xuân cuốn đi băng giá cuối đông, tinh thần phấn chấn rạng rỡ. Nàng thúc giục Trầm Khê trang điểm, lại cho Lạc Nhạn đến hỏi: “Hôm nay a huynh xử lý quân vụ ở đâu?”
“Hôm nay Vương gia ở quan thự. Cô nương có lời nào muốn nô tỳ chuyển cho Vương gia không ạ?”
Ngu Cẩm lắc đầu, chớp chớp mắt nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Dạ?”
Lạc Nhạn hơi ngẩn người, chợt nhớ đến chuyện đêm qua, sắc mặt biến đổi vài lần.
Ngu Cẩm thở dài nói: “A huynh ngày thường vất vả, người làm muội muội như ta không thể san sẻ ưu phiền giúp huynh ấy, cũng chỉ đành quan tâm một chút ở những việc nhỏ này. Chẳng lẽ quan thự có quy định không cho người ngoài vào sao?”
“Vậy… Thì không có.”
Lạc Nhạn nói xong, xoay người thở dài một hơi, vẻ mặt khó nói nên lời.
Trước khi đi, Trầm Khê kéo Lạc Nhạn lại nói: “Hôm nay ngươi làm sao vậy? Nếu thân thể của ngươi không khỏe thì lần này để ta đi thay ngươi?”
Lạc Nhạn nhìn Trầm Khê, hết mở miệng rồi lại ngậm lại, cảm giác một mình giữ bí mật thật sự quá khó chịu!
Lạc Nhạn hít sâu một hơi, nhỏ giọng kể lại hết những gì đã thấy đêm qua.
Cuối cùng, Lạc Nhạn đầy chính nghĩa nói: “Trầm Khê, ngươi nói xem Vương gia sao có thể như vậy chứ… Ngu cô nương tuy tạm thời đầu óc bị thương nên nhận nhầm người nhưng thật lòng thật dạ coi ngài ấy là huynh trưởng. Sao ngài ấy có thể lợi dụng khi người ta gặp khó khăn! Lỡ như sau này cô nương nhớ lại, thì biết phải làm sao đây?”
Trầm Khê chết lặng, vội bịt miệng Lạc Nhạn lại: “Ngươi đừng nói bậy, Vương gia tuyệt đối không phải loại người đó! Ngươi xem trong phủ chúng ta, có bao giờ có thông phòng thị thiếp nào không?”
Lạc Nhạn cắn môi không nói, chẳng lẽ thật sự là nàng ấy hiểu lầm rồi sao?
…
Quan thự nằm ở nơi hẻo lánh, xe ngựa chầm chậm lắc lư nửa canh giờ mới dừng lại.
Vừa vào đã thấy một phủ đệ nghiêm trang. Bảng hiệu màu vàng sẫm. Cổng lớn bằng gỗ sơn mài, hai con sư tử đá hùng vĩ, tất cả đều toát lên vẻ trang nghiêm.
Lạc Nhạn xuất trình thẻ thông hành, nha dịch nhanh chóng nhường đường.
Con đường đi vào quanh co khúc khuỷu, thư phòng san sát. Lúc này lại đúng vào giờ cơm trưa, các quan viên tay đút vào tay áo, tụm năm tụm ba đứng dưới hành lang nói chuyện.
Linh Châu quản hạt các châu, trước đây không ít quan viên từng đến Linh Châu báo cáo công việc với Ngu Quảng Giang. Nàng không biết đã từng gặp mặt những ai nên cẩn thận đội mũ che mặt, hết sức kín đáo đi men theo lối nhỏ.
Nhưng dù vậy, cũng khó tránh khỏi gây nên sóng gió, mọi người đều ghé tai thì thầm. Có người thông tin linh thông còn nói rõ thân phận của Ngu Cẩm:
“Tam cô nương? Sao có thể, trước kia ta từng có duyên gặp Lão Vương gia vài lần, dưới gối ngài ấy chỉ có một nam một nữ. Trưởng nữ đã qua đời từ lâu, lấy đâu ra Tam cô nương?”
“Đó là do tin tức của ngươi không nhạy bén. Hôm qua vị Tam cô nương đó còn đích thân đến thăm Thứ sử phu nhân.”
“Tin đồn nhảm không đáng tin, ta còn nói đó là người của Vương gia đấy.”
“Đồ cố chấp nhà ngươi, sao ngươi lại không tin ta chứ…”
Mấy người bên đó đang cãi nhau về thân phận của Ngu Cẩm. Còn bên này Ngu Cẩm đã đến cuối hậu viện, cửa phòng được đẩy ra.
Thư phòng rộng rãi bày hai bộ bàn ghế. Người ngồi ở ghế chủ tọa một thân huyền y, dáng vẻ nghiêm nghị như hòa làm một với khung cảnh xung quanh, uy nghi trang trọng.
Thẩm Khước không ngẩng đầu. Đến vào giờ này chẳng qua chỉ là Lạc Nhạn đến đưa cơm trưa mà thôi.
Thị vệ chắp tay nói: “Vương gia, Tam cô nương đến.”
Thẩm Khước nghe vậy hơi khựng lại, lông mày nhanh chóng nhíu một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Quả nhiên, hắn thấy một bóng dáng màu vàng nhạt đứng bên cột nhà. Dường như chờ đợi đã hơi mất kiên nhẫn, nàng còn nhấc chân đá mấy viên sỏi trên bậc thềm, “Cạch” một tiếng lăn vào bụi cỏ.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Ngu Cẩm khựng lại, lập tức quay người.
Ngu Cẩm nhìn về phía Thẩm Khước, đuôi mắt liền cong lên, nhảy chân sáo đến trước mặt hắn, nàng ân cần chu đáo nói: “Muội nghe nói dạo này Nguyên tiên sinh đều xử lý công việc ở quân doanh, cho nên muội tới dùng bữa cùng a huynh. Hôm nay trời nóng, muội đặc biệt bảo Lạc Nhạn chuẩn bị thêm một món canh khai vị vì vậy trì hoãn một chút thời gian để a huynh đợi lâu rồi.”
Thẩm Khước liếc nhìn hộp đựng thức ăn trong lòng Lạc Nhạn. Đúng là lượng cho hai người.
Thẩm Khước nhìn đôi mắt long lanh của Ngu Cẩm, dời ánh mắt đi, hắn quay sang nói với Lạc Nhạn: “Làm bậy.”
Lạc Nhạn vội vàng cúi đầu xuống, nói: “Xin Vương gia tha tội.”
Ngu Cẩm biết sự việc sẽ không suôn sẻ. May mà nàng đến đây còn chuẩn bị lời nói khác, đang định mở miệng thì nàng liếc mắt thấy một thiếu nữ mặc y phục màu xanh nước biển chậm rãi đi qua hành lang cách đó không xa.
Ngu Cẩm hơi ngẩn người, cũng không để ý đến việc Thẩm Khước đang nói gì với Lạc Nhạn. Ngay khi hắn định xoay người rời đi, nàng đột ngột ôm lấy eo thon của nam tử. Cả người lao vào lòng hắn giống như con đà điểu vùi mặt vào ngực hắn.