Tề Dĩnh nghe vậy thì cảm thấy nó không khác gì những gì mà ba mình là trưởng khoa Tề nói. Cô ta nhíu mày: “Chuyện mà các cô nói tôi nghe không hiểu. Nhưng tôi làm bác sĩ, chỉ nghĩ đến bệnh nhân. Cho dù cái này không giúp bệnh nhân giảm tiền thuốc men, nhưng nếu có những loại thuốc này thì có thể cứu được rất nhiều bệnh nhân.”
Dù sao Tề Dĩnh cũng có học qua Đông y, làm bác sĩ tất nhiên sẽ nghĩ đến chuyện cứu người, sẽ không cân nhắc đến những chuyện khác. Bây giờ nói như vậy thì chỗ nào cũng thiếu thuốc, người học y lại không nhiều. Như vậy thì sao được chứ. Lúc này khó khăn lắm mới có thể tìm được thảo dược hoang dã quý giá như vậy, giá thành lại rẻ, đám người này sao lại bó tay bó chân nữa chứ.
Tống Tri Uyển không phải là không nghĩ như vậy, nhưng vấn đề phía trước có rất nhiều khó khăn, đành phải cân nhắc một biện pháp vẹn toàn đôi bên để có thể thỏa mãn nhu cầu của công nhân viên chức nhà máy, cũng có thể thỏa mãn được nhu cầu của cấp lãnh đạo. Chuyện này muốn thành cũng không dễ dàng gì.
Tống Tri Uyển muốn khiến cho Tề Dĩnh thoải mái tinh thần: “Sẽ luôn có cách thôi.”
Qua mấy năm nữa Tây y sẽ chèn ép Đông y, trở thành nhu cầu của thời đại, những bác sĩ Đông y giỏi sẽ bị điều chuyển đi…
Tống Tri Uyển nhận ra mình có rất nhiều việc phải làm.
Tề Dĩnh nhìn Tống Tri Uyển như vậy cũng không nhìn thấu được là đến cùng cô có cách gì hay không, trong lòng cô ta cũng rất phiền muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT