“Cô là bác sĩ Đông y, bây giờ lại chạy đến nhà sản phụ điều trị. Nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ bị cô làm liên lụy.”
Cô kiên trì cản đường Tề Dĩnh. Chức trách của một bác sĩ không chỉ có trị bệnh cứu người, cô còn là đại diện cho hình ảnh của nhà máy bệnh viện, mỗi lời nói, mỗi hành động đều phải chịu trách nhiệm cho nhà máy bệnh viện.
Giống như hai hành động của Tống Tri Uyển ở bệnh viện Nam Thành thì tạm thời có thể nói là bệnh nhân nằm viện xin giúp đỡ, cô không còn cách nào khác mới phải ra tay. Tình huống như vậy rất khác với việc bây giờ chạy đi đến nhà người không chịu đến bệnh viện mà cứu họ. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Không thể không nói vào lúc này thì Tống Tri Uyển nhìn xa hơn Tề Dĩnh. Mà lúc này cũng không phải là lúc cô với Tề Dĩnh có tấm lòng thánh mẫu được. Mặc dù cô cũng rất lo lắng nhưng vẫn nhịn xuống. Cô nhìn qua Đại Nha lấm lem nước mắt thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Vì sao mẹ cháu khó sinh mà cháu lại chạy ra ngoài?”
Hơn nữa còn biết chỗ của nhà máy bệnh viện. Điều này khiến người ta rất nghi ngờ. Một cô nhóc sáu bảy tuổi có thể tìm đến cô một cách chuẩn xác như vậy?
Tề Dĩnh ở một bên bị Tống Tri Uyển giữ chặt, lại không ngừng bị thuyết giáo thì rất mất kiên nhất: “Mẹ con bé gặp chuyện không may còn không thể không đến bệnh viện sao? Bác sĩ Tống, cô đi hay không, cô không đi thì tôi đi.”
Hiện tại cô ta rất có tinh thần bác sĩ, cảm thấy bản thân có thể cứu một trăm người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT