Chương 4
Lều của Cố Thanh Lâm cũng bị lục soát hai lần. Cậu vốn nghĩ lều của mình chẳng có gì giá trị, không ngờ đến chút nước trong bình cũng không tha, bị trộm sạch đến giọt cuối cùng. Rút kinh nghiệm, Cố Thanh Lâm đem hết nước và lương thực cất vào không gian riêng, để bọn trộm phải ra về tay trắng.
Tuy mỗi ngày chỉ được trả công bằng một ổ bánh mì, nhưng Cố Thanh Lâm vẫn cố ý để dành một nửa, đề phòng khi căn cứ hỗn loạn không còn gì để ăn mà chết đói.
Có lẽ là do tác dụng phụ của dị năng trị liệu, hoặc cũng có thể là vì cơ thể này vẫn còn trẻ, dù mỗi ngày chỉ ăn một chút, vẻ ngoài của Cố Thanh Lâm vẫn đầy đặn hơn so với Thọ Xương hay lão Hứa—gầy gò nhưng chưa đến mức tiều tụy như que củi.
Nhà lão Hứa có gương, Cố Thanh Lâm từng soi thử. Gương mặt này, trong khu ổ chuột, cũng được xem là ưa nhìn, ngũ quan sắc nét, là nền tảng tốt. Nhưng thân thể gầy yếu, tóc tai bẩn thỉu, sắc mặt héo hon, động tác chậm chạp vì đói, thật chẳng có chút gì gọi là “mỹ nhân”.
Cố Thanh Lâm lại rất hài lòng với hình tượng mỗi ngày một tệ của mình. Cậu cố tình bôi chút bùn lên mặt, thêm ít thuốc đỏ, nhìn như bị trầy xước.
Bây giờ cậu xấu như thế, cậu tin sẽ không còn Alpha nào muốn đánh dấu cậu nữa.
Lão Hứa thấy trên mặt Cố Thanh Lâm đột nhiên xuất hiện “vết thương” và thuốc đỏ, ánh mắt phức tạp, rõ ràng không đồng tình với việc này. Nhưng ông không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài, lắc đầu.
Ánh mắt đó khiến Cố Thanh Lâm nhớ đến huấn luyện viên đội bóng.
Đến ngày thứ ba kể từ khi Cố Thanh Lâm “tự làm mình bị thương”, Thọ Xương nói với cậu rằng Đại Ân ở khu ổ chuột đã được Alpha thuê mang đi, từ giờ anh ta không cần theo dõi Cố Thanh Lâm nữa.
Đại Ân là một nữ Omega, không có dị năng. Tuy là nữ, nhưng tay chân thô kệch, khuôn mặt bình thường, thậm chí hơi nam tính. Đại Ân hoàn toàn trái ngược với Cố Thanh Lâm—cậu sợ bị đánh dấu, còn Đại Ân thì đi khắp nơi tìm Alpha nam. Gia đình cô có cha mẹ và một em gái, cả nhà đều hy vọng cô có thể gả cho một Alpha, dù người đó không cho cô gửi tiền về, ít nhất cái danh làm vợ Alpha cũng khiến người khác không dám bắt nạt gia đình họ trong khu ổ chuột.
Việc Đại Ân được Alpha mang đi đồng nghĩa căn cứ lại ít đi một Alpha độc thân.
Thọ Xương không hề tỏ vẻ tiếc nuối như lão Hứa, mà nói với Cố Thanh Lâm: “Coi như cậu toại nguyện rồi.”
“Ừ. Tôi mừng cho cô ấy.” Cố Thanh Lâm vốn không thân thiết gì với Đại Ân, chỉ biết đến cô vì cùng là Omega, thường bị người khác lấy ra so sánh.
Vài ngày sau, căn cứ trở nên yên tĩnh hơn. Ngoài việc nhà Đại Ân chuyển đi, còn có vài gia đình Beta rời khỏi nơi này. Nghe nói các Omega ở khu khác lần lượt bị Alpha chọn mang đi, thậm chí có Omega vì sợ bị bỏ lại mà chủ động tìm đến Alpha, chỉ mong được cưu mang.
Những người không tìm được Alpha thì âm thầm thu dọn hành lý, chỉ để khi chạy trốn có thể đi trước người khác, tránh trở thành kẻ chậm nhất trong đoàn.
Cố Thanh Lâm cũng dọn dẹp đồ đạc, chuyển sang sống nhờ nhà lão Hứa. Cậu treo một tấm rèm ở góc tường để làm chỗ ngủ, còn lại dành toàn bộ thời gian trị liệu cho người bị thương. Lão Hứa thấy cậu làm việc chăm chỉ, cũng không nhắc đến chuyện tiền thuê, còn tăng thêm nửa ổ bánh mì mỗi ngày.
Cuộc sống của cậu cứ thế trôi qua ngày này sang ngày khác.
Cố Thanh Lâm nghĩ chuyện gì cũng sẽ có dấu hiệu trước khi bùng nổ, để cậu có thể kịp phản ứng. Nhưng sự cố luôn xảy ra vào lúc không ai ngờ tới.
Một đêm đầu thu, trời hơi se lạnh.
Đang ngủ, Cố Thanh Lâm nghe thấy tiếng nổ rung trời, rồi tiếng phụ nữ hét lên, trẻ con khóc lóc. Bên ngoài nhà bỗng trở nên hỗn loạn, tiếng bước chân dồn dập, tiếng đập cửa vang khắp nơi.
Căn nhà mục nát của lão Hứa cũng bị đập cửa, bên ngoài có người hét to: “Lão Hứa! Tường sập rồi! Zombie vào rồi!”
“Mau mở cửa! Không đi ngay là không kịp nữa đâu!”
Trong nhà có đèn dầu, nhờ ánh sáng leo lét ấy, Cố Thanh Lâm vội mở cửa.
Cửa vừa mở, người bên ngoài lập tức ùa vào, tìm đến người thân của mình. Khi lão Hứa vội vã mặc quần áo ra ngoài thì đã có bảy, tám người bị thương được người nhà cõng ra cửa.
Vừa di chuyển người, họ vừa nói loạn cả lên về tình hình căn cứ.
Bức tường bị sập đúng ngay phía khu ổ chuột. Khi tường đổ đã đè trúng không ít lều, người ngủ trong đó sống chết thế nào không ai rõ. Đội tuần tra chỉ lo chạy trốn, không thèm quan tâm đến người bị đè. Trước sự tấn công của lũ zombie, ai nấy đều bỏ chạy về hướng ngược lại.
Những người có thể chạy đến nhà lão Hứa là vì còn nhớ đến người thân. Còn ai không đến được, có thể là đã bỏ lại người nhà mà chạy trước, cũng có thể đã chết dưới đống đổ nát hoặc trong miệng zombie.
“A Khâm, sao tường lại sập? Không phải vừa gia cố xong à?” Lão Hứa vừa giúp đỡ một bệnh nhân nặng lên lưng A Khâm, vừa hỏi.
Cố Thanh Lâm cũng không hiểu nổi. Tuy căn cứ chủ yếu cho gia cố phía tường khu nhà giàu, nhưng người nghèo cũng tự động sửa chữa phần tường bên mình, chỉ sợ xảy ra chuyện như bây giờ.
Nhắc đến chuyện này, người đàn ông tên A Khâm tức tối nói: “Tôi nghe nói bên ngoài tường khu nhà giàu xuất hiện zombie biến dị, có thể chỉ huy bọn zombie xây cầu người. Để giảm áp lực tấn công ở bên đó, có người cố tình cho nổ phần tường bên khu nghèo của chúng ta.”
Vụ nổ khiến tường đổ, zombie tràn vào. Mùi máu càng thu hút lũ zombie kéo tới, khiến đám zombie đang dồn về khu nhà giàu cũng giảm đi, giành được thời gian quý báu cho bọn họ chạy thoát.
“Thật quá đáng.” Cố Thanh Lâm không thể ngờ con người lại tàn nhẫn đến mức đó.
“Ai chạy được thì chạy đi.” A Khâm dừng lại, cuối cùng vẫn nói hết, “Một khi bọn họ bị ăn hết, sẽ chẳng còn gì cản zombie lại.”
Đám zombie chưa đến chỉ vì còn những ông già bà cả, trẻ con chưa kịp chạy bị xé xác. Máu thịt của họ đang tạm thời hấp dẫn đám đầu tiên. Nhưng máu thịt rồi cũng hết, zombie sẽ sớm lan đến đây.
Cố Thanh Lâm nhìn ba người bị thương còn lại trong nhà. Người nào có người thân đón đã đi hết rồi, những người còn lại hoặc đã mất người thân, hoặc bị bỏ rơi. Ai ở lại nhà lão Hứa đều không thể tự rời đi.
Lòng Cố Thanh Lâm quặn thắt. Giá mà dị năng của cậu mạnh hơn chút nữa thì tốt. Dị năng trị liệu của người khác có thể khiến vết thương lành ngay trước mắt, còn cậu chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tính mạng. Dị năng yếu ớt như vậy, khó trách Alpha không chọn cậu—có hay không cũng chẳng khác gì.
“Các người chạy đi.” Người bị thương nằm trên giường, ánh mắt tràn đầy đau đớn và bất lực.
Cố Thanh Lâm không nỡ nhìn họ chờ chết. Cậu nói: “Chú Hứa, chúng ta chuyển họ xuống hầm đi.”
Nhà lão Hứa có một cái hầm nhỏ, có thể trốn tạm.
“Để chú làm, cháu chạy đi mau.” Lão Hứa vội chuẩn bị băng ca, thúc giục.
Không phải ông không cho Cố Thanh Lâm trốn trong hầm, mà vì hầm quá nhỏ, lại hôi. Trốn cũng chỉ là tạm bợ, không thể trốn mãi. Nếu không có người dọn sạch zombie, mọi người sẽ bị kẹt chết trong nhà. Khi bên ngoài toàn là zombie, trốn trong hầm thì biết đi đâu?
Cố Thanh Lâm là Omega trẻ tuổi, còn có cơ hội gặp được xe Alpha—dù sao cũng có đường sống hơn một ông già như ông.
Cậu hiểu ý tốt của lão Hứa, liền chạy đến đầu kia băng ca giúp nâng người, nói: “Cháu trẻ, chạy nhanh, để cháu giúp chú đưa họ xuống.”
Trời tối, lão Hứa không thấy rõ tình hình bên ngoài, nhưng nghe tiếng đập cửa và la hét khắp nơi, rõ ràng zombie chưa tới, vẫn còn chút thời gian.
Ông biết rõ Cố Thanh Lâm cứng đầu cỡ nào, cũng không cản nữa, dồn sức vào việc khiêng người bị thương.
May mà có Cố Thanh Lâm giúp, cả hai người hợp sức cũng chỉ mất chưa đầy hai phút để chuyển ba người xuống hầm.
Lão Hứa nhét một túi nhỏ thuốc trị thương vào tay Cố Thanh Lâm, dặn dò: “Thuốc cầm máu, hạ sốt. Cháu đi nhanh đi. Để chú đóng cửa.”
“Vâng.” Cố Thanh Lâm không chối từ nữa, cầm thuốc rồi chạy vọt ra ngoài. Nhân lúc trời tối, cậu ném thuốc vào không gian, tránh ảnh hưởng tốc độ.
Cố Thanh Lâm nhắm thẳng hướng khu nhà giàu mà chạy.
Nơi đó có vũ khí, có nhiều dị năng giả—là nơi an toàn nhất. Không ít người có cùng suy nghĩ, trên đường cậu gặp rất nhiều người cũng đang chạy về hướng đó.
Khu ổ chuột không có đèn đường, chỉ có ánh sao và lửa cháy ở chỗ tường đổ. Dựa vào ánh sáng ít ỏi ấy để chạy giữa khu nghèo lộn xộn quả thật không dễ, nhưng cậu không biết zombie cách mình bao xa, chỉ có thể duy trì tốc độ ổn định để tránh bị ngã vì hạ đường huyết do vận động gấp.
Cơ thể yếu ớt nhanh chóng bị bỏ lại. Hết người này đến người khác chạy vượt qua, mang theo cơn gió lạnh rồi bỏ cậu lại phía sau.
Hàng trăm người lướt qua, khiến lòng Cố Thanh Lâm dần trở nên bất an. Đây không phải cuộc thi marathon người chạy chậm nhất có thể sẽ bị zombie ăn mất.
Xung quanh dần yên ắng. Tiếng thét thê lương của phụ nữ, tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn ông gọi người thân… tất cả như biến mất. Chỉ còn tiếng thở dốc của một mình cậu.
Bọn họ chết cả rồi sao?
Hay là cậu chạy quá chậm, đã bị bỏ lại sau cùng?
Cố Thanh Lâm không dám ngoái đầu, nghiến răng chạy tiếp.
Đêm tối đen, mệt mỏi khiến mắt cậu không thể tập trung. Khi rẽ qua một căn nhà đổ nát, cậu vấp phải một cái lều đã bị giẫm nát. Cơ thể mỏi nhừ không kịp điều chỉnh, chỉ có thể ngã nhào về phía trước. Nửa khuôn mặt quệt xuống đất, rát bỏng.
Chắc chắn là đã chảy máu. Cố Thanh Lâm không dám đưa tay dơ bẩn chạm vào mặt, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ máu đang không ngừng rỉ ra rồi chảy xuống…