“Chúng ta cứ từ từ thôi... được không?”
Muleyer với đôi mắt xanh lặng lẽ nhìn về phía cô, mồ hôi từ dưới mũ chảy xuống.
Trong lòng anh hiểu rất rõ cô đang lo lắng điều gì.
Quy tắc cá lớn nuốt cá bé ở trường quân đội này từ lâu đã khiến những con sói hoang kia chỉ chực chờ vồ lấy kẻ yếu.
Mà việc cô đánh mất thân thể khỏe mạnh dẻo dai, rơi vào cảnh ngộ như bây giờ, phần lớn cũng là do anh.
... Thật ra anh không nên nói ra mấy câu có phần chọc vào nỗi đau như thế này.
Muleyer nhận ra rằng, mỗi khi đối mặt với cô, anh luôn mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Thấy Ngải Lật sau khi nghe lời anh nói đã thả lỏng hơi thở.
Gương mặt cũng bớt đi vẻ căng thẳng, Muleyer khẽ cau mày, nhưng cũng phần nào thả lỏng.
Tuy nhiên ngay lúc anh định mở miệng khuyên thêm vài câu, Leo Devinshier đã chen ngang.
Anh ta có mái tóc vàng hơi dài, chải ngược ra sau đầu, áo ba lỗ để lộ bắp tay săn chắc.
Khi đi ngang qua, Leo cúi xuống liếc nhìn hai người, ánh mắt băng giá dừng lại trên mặt Ngải Lật.
"Không chịu nổi à?"
Anh ta nhếch mày.
"Chịu!"
Ngải Lật vừa nghe thấy giọng tên tóc vàng liền như bốc cháy, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
“Sao lại không chịu nổi?!”
Muleyer: …
Anh lặng lẽ dời mắt, tránh ánh nhìn đánh giá đầy giễu cợt của Leo, nén xuống cảm xúc trong lòng.
"Nếu không chịu nổi thì cũng đừng bỏ chạy, nếu không đến lúc khoá chân vào rồi vẫn còn cố, sẽ mất mặt lắm."
Leo cười khẩy.
“Hừ, tôi còn cố được... Bây giờ chắc đã hai mươi phút rồi nhỉ, chắc tôi cũng không còn bao xa nữa...”
Ngải Lật thở hồng hộc, suy nghĩ chật vật.
“......”
Xong đời, cô đã mệt đến mức chẳng nhớ nổi mình đã chạy được bao xa.
Leo lười biếng hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu?"
Muleyer điềm tĩnh đáp: "7300 mét."
Khi nói ra con số ấy, Muleyer hơi sững lại, ánh mắt cụp xuống, trong khi Leo nheo mắt nhìn anh.
Thì ra... mới chỉ chạy được chưa tới 3000 mét?!
Sau khi được Muleyer nhắc nhở, Ngải Lật liền tối sầm mặt mày.
Nghĩ đến việc còn tận 7000 mét nữa, cô chỉ muốn có ai đó cho mình một nhát kết thúc cho xong.
Năm phút sau, chứng kiến Leo vừa đi bộ với cô năm sáu phút mà vẫn hoàn thành bài tập trong vòng 29 phút.
Ngải Lật đã chính thức đẩy bản thân đến giới hạn và ngất xỉu tại chỗ.
…
Cơn mệt mỏi dần bị cái lạnh xua tan, ý thức của cô từ từ trở lại.
Cả người Ngải Lật ướt đẫm, như chẳng muốn tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Hàng mi khẽ run, cô yếu ớt lẩm bẩm.
“... Mẹ...”
“Ừ.”
Một bàn tay to thô ráp, đầy ấm áp, gạt những sợi tóc ướt dính trên má cô, rồi sờ lên trán cô.
Thấy nhiệt độ đã ổn định, Claude thu tay lại, mỉm cười sửa sang lại tóc cho cô.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, thấy sao rồi, nhóc con?”
“Nhớ nhà à?”
Ngải Lật chớp mắt, ngơ ngác nhìn những bóng người quen thuộc đứng quanh giường.
Leo, Muleyer, cùng huấn luyện viên đều ở đó.
Cô gắng sức lấy lại chút thần trí, khẽ lắc đầu.
“Không sao đâu... em ổn, thưa huấn luyện viên.”
“Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt. Nếu nhớ nhà, cuối tuần có thể gọi điện về nhé.”
Thấy cô không sao, Claude xoa đầu cô rồi đứng dậy.
Thấy cô gái nhỏ còn đờ đẫn, mang vẻ mặt có chút buồn bã, anh bật cười rồi mở rộng hai tay.
“Sao nào, thầy ôm một cái nhé?”
Ngải Lật: ... Huấn luyện viên, xin đừng đối xử với em như trẻ con nữa!
Cô đỏ bừng mặt, vội vã đẩy ra khi ông thầy cường tráng nhiệt tình lao tới.
Claude rời đi sau khi dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, còn không quên khen cô hôm nay làm rất tốt cơ thể đang dần hồi phục.
Khiến Ngải Lật vừa bất ngờ vừa cảm động.
Leo liếc xéo cô một cái, rồi bước đến.
“Vẫn còn cố chấp sao?”
Anh buông hai tay, cúi xuống thay cho cô một bình nước mới trên giá.
Ngải Lật cắn môi, mạnh miệng đáp.
“Nghỉ một lát thôi, tôi còn có thể chạy. Ít nhất là hôm nay phải chạy nốt quãng còn lại.”
Những người con nhà trồng hoa chúng tôi không dễ dàng nhận thua!
Muleyer định lên tiếng, nhưng bị Leo cười lạnh chặn lại.
"Hừ, tùy cô."
Anh nhàn nhạt cúi người, nhéo má cô một cái.
“Chiều nay, trước khi đi chạy nhớ mang cơm về cho tôi.”
... Đáng ghét! Cái tên đầu vàng chết tiệt này còn tranh thủ bắt nạt cô!
Sau khi truyền xong bình nước dinh dưỡng.
Ngải Lật, ngoài hai vết tay đỏ trên mặt ra, đã không còn cảm giác mệt mỏi, thậm chí còn thấy khoẻ khoắn hơn.
Rời khỏi phòng y tế, Leo xoa đầu cô rồi đi trước.
Ngải Lật tức tối trừng bóng lưng anh một cái, sau đó quay sang Muleyer cảm ơn.
“Tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ hôm nay, đã làm mất nhiều thời gian của anh rồi.”
"Không sao."
Muleyer ngừng lại, nghe thấy mình bằng giọng bình thản đáp.
“Chỉ cần cô không sao là tốt rồi.”
“Tôi hỏi thật, cô còn định đi chạy nữa sao? Tôi không khuyên cô nên làm thế, vừa mới ra khỏi phòng y tế thôi.”
“Không sao đâu, tôi biết mình đang làm gì. Dù có không chạy nổi, đi bộ cũng là rèn luyện rồi.”
Ngải Lật buồn bã nói: “Mọi người đều chạy được, chỉ mình tôi không chạy thì lạc lõng lắm. Tôi không muốn cứ viện cớ ốm đau để trốn tránh... Bệnh rồi cũng sẽ khỏi mà!”
Cô không thể lấy lời khen ngợi của huấn luyện viên làm an ủi.
Bbởi mục tiêu của cô không chỉ là dưỡng bệnh, mà còn phải rèn luyện để cải thiện thể chất yếu ớt của mình.
Mà chuyện này, phải nỗ lực gấp nhiều lần.
"..."
Muleyer lặng lẽ nhìn cô.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng dịu đi.
“Được. Cố lên.”
“Tôi sẽ cố, và cũng cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi, mấy lần rồi.”
Ngải Lật mỉm cười, đôi mắt trong veo ngước nhìn anh.
Mang theo niềm vui lẫn chút ngượng ngùng vì đã làm phiền người ta.
“Thật sự rất cảm ơn anh. Có thể những chuyện đó với anh chỉ là việc nhỏ, qua thời gian sẽ quên, nhưng đối với tôi, tôi đều ghi nhớ cả.”
“Nếu có cơ hội, tôi hy vọng cũng có thể giúp đỡ anh để báo đáp.”
Nói rồi, cô mỉm cười chân thành.
Đồng thời vẫy tay chào tạm biệt với một bác sĩ quen thuộc đang đi tới phía sau Muleyer.
“Tôi còn có việc, tôi đi trước nhé! Hẹn gặp lại, cảm ơn anh!”
Bóng dáng thiếu nữ dần khuất vào buổi chiều lộng gió oi ả.
Bác sĩ tiến đến bên cạnh vị thiếu gia, khẽ gọi: “Thiếu gia?”
“Ừm.”
Muleyer thu hồi ánh mắt, hỏi: "Về phương án điều trị cho cô ấy, anh có ý kiến gì không?"
“... Là chúng tôi bất lực.”
Muleyer im lặng một lúc.
Giọng anh không bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng nhắc lại.
“Vừa rồi cô ấy nói, bệnh rồi cũng sẽ khỏi, nhưng cô ấy không biết rằng, cơ thể mình có lẽ sẽ không bao giờ hồi phục hoàn toàn nữa, thậm chí còn có thể mất đi...”
Mất đi điều tượng trưng quan trọng nhất của một Alpha.
Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính.
Tuy không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rõ, thiếu nữ ấy sẽ phải đánh đổi điều gì.
"Khi ấy, cô đã chắn trước mặt tôi."
Muleyer bình thản kể lại: “Cô vốn dĩ không cần phải rơi vào cảnh này.”
“......”
“Và nữa, cô ấy vừa nói rằng nhớ rõ từng lần tôi giúp đỡ... duy chỉ có...”
Chàng trai trầm lặng, vốn không giỏi bộc lộ tâm tư.
Dù rất để tâm, anh vẫn chỉ nói được nửa chừng rồi lại rơi vào im lặng.
"Ngài đừng nghĩ nhiều quá."
Bác sĩ khuyên nhủ: “Chuyện đã xảy ra rồi. Chúng ta chỉ có thể cố gắng bù đắp thôi.”
Vị thiếu gia này luôn ôm lấy cảm giác tội lỗi, suy nghĩ nặng nề quá mức.
Nhìn dáng vẻ Muleyer lúc ấy, bác sĩ không khỏi thầm thở dài.
Từ sau khi tỉnh lại sau chấn thương nặng, Ngải Lật đã quên mất bản thân mình từng giúp đỡ thiếu gia.
Còn Muleyer thì bị sự tự trách, dằn vặt bao trùm.
Đến giờ, ngay cả việc thân thiết một chút với cô gái ấy anh cũng không dám.
Bác sĩ thấy vậy, chỉ có thể thở dài thật sâu.
Dù mang danh thiếu gia quý tộc, nhưng thật ra anh chỉ là một thiếu niên quá mức ngây ngô.
Nếu có một ngày, anh có thể thật lòng mỉm cười trước mặt cô gái ấy thì tốt biết mấy.
…..
Ngải Lật ở sân huấn luyện hai tiếng đồng hồ, đến gần tối mới vội vã quay về ký túc xá.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cô cầm theo suất cơm chiều mang từ căn-tin tầng thượng đưa cho Leo.
Nhưng chỉ nhận lại được một câu thờ ơ.
“Ăn rồi.”
“Cho cô năm phút để giải quyết. Đừng để tôi phải ngửi thấy mùi.”
Thiếu niên liếc nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh.
... Đáng giận!
Ngải Lật biết thừa anh sẽ không ăn, nên hôm nay cô cũng chẳng thèm đi cướp cơm ở căn-tin.
Cô ngồi bệt xuống giường, thở hổn hển cho dịu nhịp tim, rồi mở hộp cơm, giận dữ ngấu nghiến ăn từng miếng.
Leo thuận miệng hỏi: "Chút nữa còn đi sân huấn luyện à?"
"Còn hai ngàn mét nữa."
Ngải Lật phồng má đáp, thực ra cô đã kiệt sức.
“... ăn xong rồi tính.”
"Đã đến giới hạn rồi."
Leo cười nhạt nhìn cô: “Nếu không muốn lại bò vào phòng y tế lần nữa, tôi khuyên cô nên thôi đi.”
“......”
Ngải Lật không đáp, tiếp tục cúi đầu ăn.
Thực ra cô cũng không muốn cố sức, chỉ vì bướng bỉnh, không muốn thua trước cái tên đầu vàng đáng ghét này thôi.
Không đợi cô ăn xong, Leo đã đứng dậy, bước đến cạnh cô.
Khi Ngải Lật còn đang ngơ ngác, thiếu niên đã ngồi xuống trước mặt cô, mái tóc vàng dài xõa trước cổ.
“C-cái gì vậy? A!”
Anh vươn tay, bất ngờ bóp nhẹ bắp chân đang run lên không ngừng của cô.
Ngải Lật đau đến nỗi kêu thành tiếng, suýt chút nữa làm rớt cả hộp cơm, hoảng hốt nhìn anh.
“Anh làm gì vậy? Đau chết mất!”
“Cơ bắp bị căng quá rồi, còn định chạy nữa?”
"Hôm nay chạy xong 10km, thì từ giờ đừng có mơ mà chạy tiếp."
Leo ngẩng mắt, lạnh lùng nói.
Ngải Lật sững người, lảng tránh ánh mắt anh, lí nhí.
“Chỉ hơi mệt thôi... tắm xong chắc ổn.”
Leo nhìn cô, mặt không đổi sắc, lại đưa tay bóp nhẹ bắp chân cô.
Lần này, nước mắt Ngải Lật suýt trào ra.
Cô run lên như chú mèo nhỏ bị bắt nạt, phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Vừa tức vừa tủi, nhưng không dám phản kháng, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.
Bàn tay rộng lớn, thô ráp của thiếu niên lướt qua da thịt cô, mang theo cảm giác nóng rát.
Anh siết nhẹ bắp chân cô, khiến cả người cô khẽ run lên, không rõ là đau hay tê dại.
“Chịu đựng đi, nếu không muốn cái chân này bị tàn phế.”
Ngải Lật sợ hãi, vội vàng lắc đầu, như con vật nhỏ bị dọa nạt, co rúm lại.
“Không, không cần... á!”
Leo cúi mắt, phớt lờ sự chống cự yếu ớt của cô.
Anh bạo lực nắn mạnh hai đầu gối cô.
Nhưng ngay khoảnh khắc tay anh chạm vào da thịt cô gái nhỏ, ánh mắt Leo khẽ thay đổi.
“Nhẹ chút đi mà.”
Ngải Lật chịu đựng sự bá đạo của bạn cùng phòng, cố nén giận cầu xin.
“Thật sự, anh không cần xoa bóp cũng được... Ngày mai chắc chân tôi cũng không tàn phế đâu...”
Đau quá! Sao lại có chuyện đau đến mức này cơ chứ?!
Cô vừa run vừa định rút chân khỏi tay Leo, nhưng sức của Alpha quá lớn, cô không thoát được.
Leo cau mày, mái tóc vàng rủ xuống che khuất vành tai đỏ ửng.
Anh bực bội kéo hai chân cô đặt lên đùi mình, chống vào bụng cơ bắp rắn chắc.
"Chỉ được cái mạnh miệng."
Anh bật cười khinh bỉ.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng rực của nam giới, hô hấp Ngải Lật khựng lại, toàn thân run lên càng dữ dội.
Bàn tay anh vuốt nhẹ trên làn da mềm mại, còn bên tai thì vang lên tiếng cô nức nở vì đau.
Leo nhíu mày chặt hơn, lòng trào lên những cảm xúc hỗn độn, phiền não, ghét bỏ, tò mò…
... Chắc cô gái này toàn thân chỉ có việc mạnh miệng là giỏi thôi.
…
Phiền chết đi được.
…
Ngày huấn luyện 10km hôm đó chính thức mở màn cho chuỗi ngày địa ngục của Ngải Lật.
Đơn xin nghỉ phép chưa duyệt xong, cô đã thực sự thấm thía thế nào là gà yếu không chịu nổi trọng lượng.
Chuyện trước mắt tối sầm rồi té xỉu tại chỗ đã trở thành điều quá đỗi bình thường.
Mỗi ngày, cô đều bị cái tên đầu vàng chết tiệt kia nhặt về.
Chưa hết, đi học cùng đám Alpha tuổi dậy thì tính khí nóng nảy, Ngải Lật chỉ muốn bùng nổ.
Sự kết hợp giữa hormone nổi loạn và tính cách cực đoan nóng nảy ở cái tuổi này.
Trong một nhóm người, chẳng khác nào tai họa đang chực chờ.