Muleyer đổ mồ hôi ướt trán, mệt mỏi không chịu nổi.
Anh chậm rãi day giữa hai chân mày bằng lòng bàn tay đang đeo găng.
“...Không sao, xin lỗi vì thất lễ.”
Anh đưa tay ra, kịp thời ngăn động tác muốn đỡ anh của cô gái tên Ngải Lật.
Qua lớp áo sơ mi mỏng, khi chạm vào làn da của nhau, cả hai đều khẽ run lên.
Từ xa, Claude vẫy sổ thành tích ra hiệu cho hai người lại gần.
Muleyer lập tức rút tay về.
“Tôi còn chút việc, xin phép rời trước.”
Anh dời ánh mắt đi, siết nhẹ tay lại.
Hôm nay anh đeo một đôi găng tay lụa mỏng, che kín cả cổ tay không để hở chút da thịt nào.
Sau khi lịch sự gật đầu với Ngải Lật, thiếu gia quý tộc từ phương Bắc xoay người rời đi.
Bước chân anh cuốn theo luồng khí lạnh lẽo như tuyết đầu mùa.
Ngải Lật ngẩn người nhìn bóng lưng anh khuất dần.
Trong lòng cô là sự biết ơn xen lẫn lo lắng.
Nhưng suy cho cùng, giữa họ không có nhiều giao tình.
Cô sợ nếu mình tỏ ra quan tâm quá mức, sẽ khiến cho anh, một chàng trai lạnh lùng thấy phiền.
… Anh mệt đến vậy sao?
Mong là anh có thể nghỉ ngơi đàng hoàng, chăm sóc bản thân thật tốt.
Ngải Lật thầm nghĩ.
….
Buổi chiều, sau tiết học thực chiến đầu tiên, không còn tiết nào khác.
Claude xoa đầu khen ngợi, khép lại tiết học thực chiến đầu tiên đầy mỹ mãn của cô.
“Anh nói…”
Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, Ngải Lật ngồi trên giường, ngập ngừng mở lời.
Nhưng ánh mắt cô vừa lướt qua đối diện thì lập tức đỏ tai, rụt rè nhìn đi nơi khác.
Hôm nay, cái tên đầu vàng kia lại đổi sang chiếc quần lót họa tiết sao biển, ngoài thứ đó ra thì… chẳng mặc gì thêm cả.
… Đáng ghét thật!
Leo ngẩng mắt lên, đôi mắt màu xanh băng nhìn cô.
“Nói đi.”
Đợi vài giây, anh cau mày nhắc.
“Anh nói… tôi nên làm gì tiếp theo đây? Chắc chắn hôm nay tôi đã đắc tội với Klein.”
Ngải Lật lo lắng mở miệng.
“Liệu anh ta có gây rắc rối không?”
“… Hừ, cậu ta à..”
Leo khẽ cười khẩy, vẫn không dừng tay nâng tạ.
“Chuẩn bị tinh thần đi.”
Ngải Lật:!
Nghĩa là… anh ta chắc chắn sẽ trả thù sao?! Cứu tôi với!
Ngải Lật tưởng tượng ra cảnh Klein cười gian, giẫm lên đầu mình và dẫn theo một đám đàn em tới bắt nạt cô.
Nghĩ đến đây, cô đột ngột hỏi: “Vậy… anh có thể dạy tôi mạnh lên không?”
Leo liếc nhìn cô.
Ngải Lật vừa nói xong mới nhận ra yêu cầu của mình quá đột ngột, vội vàng sửa lại.
“À, ý tôi là… trong chiến đấu, anh có bí quyết gì không?”
Leo vẫn tiếp tục nhìn cô.
“… Ý tôi là, làm sao để nhanh chóng tăng thể lực và thể chất?”
Cô bắt gặp ánh mắt anh, giọng nhỏ dần.
Không khí lặng đi vài giây.
“Lấy 10km làm tiêu chuẩn đầu vào, cô hiện tại chạy được bao nhiêu?”
Nghe thiếu niên hỏi, giọng hơi khàn, Ngải Lật ngập ngừng trả lời.
“… Một ngàn… trăm mét?”
“…”
Cái gì vậy? Sao anh ta lại nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh thế kia?!
Có lẽ lời thật lòng của cô khiến vị thủ lĩnh Alpha mới nhập học này hơi chấn động.
Leo im lặng, khóe mắt co giật, đôi mắt lam lạnh giá như thể đang đau đầu, nhìn cô rất lâu.
“Mất bao lâu?”
Giọng anh vẫn bình thản: “Nếu dưới ba phút thì còn có thể cứu.”
“… Sáu phút.”
“Thôi học đi.”
Leo dứt khoát nói.
Không thể cố gắng cứu giúp chút nào cho cô sao?!
Ngải Lật cảm thấy lòng mình rơi xuống đáy sau lời tuyên bố thẳng thừng ấy.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô lại lấy hết can đảm.
“Tôi nghĩ… nếu cố gắng, tôi có thể rèn luyện thể lực ngoài khả năng sở trường không?”
Leo không biểu cảm, ngưng động tác nâng tạ, đưa tay phải về phía cô.
“Cầm lấy, nâng mười cái, tôi xem thể lực của cô tới đâu.”
Ngải Lật nhìn anh, tất nhiên, chỉ dám nhìn đến phần thân trên.
Cơ bụng gọn gàng, xương quai xanh lộ rõ, hơi thở nặng nhọc.
Tay trái anh cứng đờ, được bọc bởi một tấm thép cố định, chỉ có tay phải là đang cầm tạ đưa cho cô.
Cô cắn môi, đứng dậy, dứt khoát bước đến nhận lấy.
Chỉ là tạ nhỏ thôi mà! Nâng trăm cái chắc sẽ đau tay, nhưng chỉ cần kiên trì mỗi ngày thì sức mạnh nhất định sẽ tăng lên!
Ngải Lật nghĩ vậy.
Và sau đó, vừa cầm tạ, cô suýt quỳ gối xuống trước mặt Leo.
CÁI GÌ ĐÂY TRỜI?!?!
“Này… cái này nặng bao nhiêu vậy?!”
Bị trọng lượng bất ngờ đè xuống, cô run rẩy, hai chân lẩy bẩy.
Nghiến răng dùng toàn bộ sức mới không để tạ rơi ngay lập tức, giọng lắp bắp hỏi.
“Tạ luyện tập hằng ngày. 45 kg.”
Leo đáp, mắt vẫn dán vào cánh tay gầy gò của cô đang run run dưới lớp áo.
“45 cân?!”
Ai mà dùng tạ con kiểu này nặng dữ vậy trời?! Gần bằng trọng lượng của cô rồi đó!
Nghĩ đến việc Leo vừa mới cầm cái này mà còn chưa đổ mồ hôi, Ngải Lật chỉ biết nhìn anh ta như nhìn một con quái vật.
Tên đầu vàng này có thể dùng một tay nâng được cả người cô lên á?!
“Nâng đi.”
“Tôi… đang cố gắng đây… Ưm.”
Cô dốc hết sức kéo tạ bằng hai tay, cố giữ thẳng lưng.
Trán bắt đầu đổ mồ hôi nhưng vẫn không thể nâng quá đầu.
Không đến vài giây, tạ rơi khỏi tay cô, dội mạnh xuống sàn.
“Thôi học đi.”
Leo lại lạnh nhạt ra quyết định, cùng lúc với tiếng tạ nặng nề chạm đất.
Ngải Lật: …QAQ!
Bị đả kích hai lần, tâm trạng Ngải Lật rơi thẳng xuống đáy.
Tắm xong, tắt đèn, cô bò lên giường, quay lưng về phía Leo, cuộn tròn người lại như một cây nấm héo úa.
“...Tôi không định nghỉ học.”
Trong bóng tối, cô ngây người một lúc, rồi khẽ lẩm bẩm.
Dù biết ở lại đây sẽ rất vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bỏ học sẽ khiến ước mơ mà ba mẹ cô luôn nuôi dưỡng trở thành vô nghĩa.
Trong đầu cô liền hiện lên ký ức về Ngải Lật ở đây.
Từng cố gắng đến mức nào để thi đậu vào trường này, chỉ nghĩ như thế lòng cô liền tràn đầy khó chịu.
Cô tuy rằng yếu đuối, nhưng trong xương cốt lại có một phần cố chấp.
Khi đặt ra mục tiêu, cô từng có thể kiên trì suốt một năm liền.
Mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng, gắng gượng duy trì cường độ học tập và sinh hoạt khắc nghiệt.
Những ký ức đau đớn ấy là bằng chứng cho sự nỗ lực không ngừng của Ngải Lật trong thế giới này.
Đã cố gắng đến vậy, nhưng chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn mà phải bỏ học, cô thật sự.. đúng là có chút không cam tâm.
“Nơi này vốn không phù hợp để cô tiếp tục ở lại.”
Leo gối tay sau đầu, giọng nói vang lên khi anh nhìn trần nhà bằng đôi mắt xanh lạnh lẽo.
“Lần trước là vì cứu người nên cô mới bị thương. Nếu chủ động xin nghỉ học, nhà trường sẽ không xử phạt cô.”
“……”
Anh nói tiếp: “Liên tục mấy ngày đều không đạt tiêu chuẩn huấn luyện.”
“Cô định làm gì bây giờ?”
“Tôi có thể cố gắng.”
“Cố gắng có thể bù đắp cho sự chênh lệch về năng lực và thiên phú à? Ngốc nghếch.”
Ngải Lật khịt mũi, nghe Leo tiếp tục nói bằng giọng nhàn nhạt.
“Tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để trông chừng cô.”
…Ý anh là, nếu lần sau lại xảy ra chuyện giống vụ Klein, anh sẽ không giúp cô nữa sao?
Cũng dễ hiểu thôi.
Dù sao anh vốn ghét phiền phức, khuyên cô nghỉ học cũng là vì sợ nếu cô bị bắt nạt.
Sẽ khiến một thiếu gia như anh cảm thấy mất mặt.
“Dù vậy, tôi vẫn không muốn bỏ cuộc.”
Cô bướng bỉnh trở mình, tay siết chặt gối, mũi cay xè.
“Ba mẹ tôi đã bán nhà để tôi được học ở đây. Nếu nghỉ học rồi, tôi biết lấy gì để đối mặt với họ? Biết làm gì tiếp theo?”
“Cô nghĩ trong mắt họ, điều gì quan trọng hơn? Sự an toàn của cô, hay thành tích cô đạt được?”
Ngải Lật im lặng.
Cô ấm ức đến rưng rưng nước mắt.
Cô không phải không hiểu đạo lý đó, chỉ là nếu chưa thử thì cô vẫn không cam lòng từ bỏ!
“Về phần công việc.”
Leo cất giọng khàn khàn, như một con sư tử mệt mỏi.
“Ở Đế Đô, các gia tộc quý tộc đang tuyển người.”
“Rồi sao?”
Cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Cô rúc vào chăn, giọng u uất.
"Quý tộc đâu có tuyển những Alpha yếu đến mức muốn chết như tôi. Sẽ có gia tộc nào thuê tôi sao? Có thật không? Chẳng lẽ là gia tộc của anh?”
“…Ừ, đến chỗ tôi đi.”
Ngải Lật:?
Cô ngẩn người, tưởng là mình nghe nhầm.
Câu nói đó vừa thốt ra, căn phòng bỗng yên lặng.
Cô nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh, không dám xác nhận xem có phải thật hay không.
Bình tĩnh lại nào, tên đầu vàng xấu tính kia là con trai của công tước đấy.
Một gia tộc công tước sao có thể để cô đi làm thuê?
Đừng đùa nữa.
“Tóm lại…”
Sau một hồi trầm mặc, cô nói: “Tôi vẫn muốn thử cố gắng. Nếu thật sự chưa đến bước đường cùng, tôi không muốn từ bỏ.”
“……”
Leo nhắm mắt lại, không đáp lời cô.
“Sáng mai huấn luyện thể lực ngoài trời, chạy 10km.”
Ngay khi cô vừa nhắm mắt, lòng đầy quyết tâm, chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng nghe tiếng Leo nhắc nhở.
“Lần này cô không có giấy phép nghỉ, phải chạy suốt toàn bộ hành trình.”
“Với lại, sắp tới sẽ có buổi diễn tập sinh tồn, là hỗn chiến.”
Nói tới đây, anh cười lạnh, trở mình, như thể bị cô chọc tức.
“Cố lên nhé.”
Ngải Lật:???
Sao mà cảm giác như tận thế đến nhanh vậy?!
Huấn luyện thể lực ngoài trời 10km của trường quân sự là khái niệm gì?
Mười cây số phải chạy xong trong 35 phút mới chỉ đạt mức tiêu chuẩn thấp nhất.
Theo Ngải Lật biết, nhiều bạn học cùng khóa của cô là Siêu Alpha còn có thể hoàn thành trong vòng 27-28 phút.
Ngay cả các Alpha bình thường trong trường quân đội cũng không gặp khó khăn gì với bài huấn luyện này.
Trước đây, khi thi vào Học viện Quân sự Ngân Hà, bài kiểm tra đầu vào chính là chạy bền 10km mang vác nặng.
Lúc đó cô cao tới 1m80, là một chị đại mạnh mẽ, dễ dàng vượt qua bài kiểm tra.
Nhưng hiện tại…
Với Ngải Lật, phía trước chẳng khác gì địa ngục!
Nắng chói chang, đường chạy sạch bong cuốn theo bụi mù.
14h45 chiều, chỉ còn 15 phút là bắt đầu buổi huấn luyện.
Ngải Lật đã đầm đìa mồ hôi, đôi chân nặng trĩu, mắt mờ dần vì kiệt sức.
Tim cô đập loạn, hơi thở gấp gáp mang theo mùi máu.
Toàn thân đau nhức đến mức tưởng như sẽ gục ngã bất kỳ lúc nào.
Thật ra bây giờ cô gần như chỉ đang lê bước chứ không còn gọi là chạy được nữa.
Mỗi bước đi đều là một chuỗi oán niệm.
Đau quá… mệt quá…
Kem, máy lạnh, dưa hấu mẹ cắt để tủ lạnh sẵn…
Mắt cô khô khốc, ngây ngẩn nhìn con đường chạy dài đến vô tận.
Muleyer đến từ lúc nào cô cũng không hay.
“Nghe rõ không, Ngải Lật?”
Muleyer khẽ gọi cô, hơi thở nặng nề, mồ hôi ướt đẫm hai bên má trắng trẻo.
Tạo nên một hình ảnh vừa lúng túng vừa rực rỡ.
“…Ha, ha?”
Cô thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ như một chú chó con nhìn anh.
“Dừng lại đi.”
Muleyer nhìn gương mặt tái nhợt của cô.
“Cơ thể cô đã chạm ngưỡng giới hạn, đừng ép bản thân nữa.”
“Không… không được.”
Cô run rẩy môi, lắc đầu: “Dừng lại rồi sẽ… sẽ bị…”
Sẽ bị cái tên đầu vàng kia cười nhạo mất!
Rõ ràng tối qua cô còn nói chắc nịch rằng sẽ không bỏ cuộc.
Nếu hôm nay bị đánh bại bởi bài chạy 10km thì xấu hổ chết mất.
Đúng thế, chỉ là 10km thôi mà.
Dù không thể chạy xong trong nửa tiếng, thì đi bộ cũng phải đi cho hết!
Mười lăm phút đã trôi qua, chắc cũng được một đoạn rồi…
“Cô sẽ không sao đâu, đây chỉ là một buổi huấn luyện.”
Muleyer cau mày, ngừng lại một chút rồi dịu giọng, vì đoán cô đã gần như mất ý thức.
“Bác sĩ cũng nói vết thương của cô chỉ vừa mới lành, cơ thể cần thêm thời gian để hồi phục.”
“Đừng lo.”
Đầu óc cô rối bời, chỉ còn nghe được giọng nói trầm ổn của chàng trai đang nhẹ nhàng an ủi.
“Chưa có chuyện gì xảy ra thì sẽ không có gì đe dọa được cô cả.”