Anh cầm đoản đao, khí thế như lửa nóng, tựa như cự long áp tới, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Klein và Ngải Lật.
May mà trên người Ray không có vết thương xé toạc nghiêm trọng nào, anh vẫn giữ được tư thế đứng vững, chứng tỏ bản thân còn chưa chạm tới cực hạn.
Ở đằng xa, sau khi căng thẳng quan sát tình hình của Ray, Ngải Lật mới được Liên Hoa buông vai ra, thở phào nhẹ nhõm.
Klein dẫn tới hơn hai mươi người, trừ lính bắn tỉa và đội chi viện không có mặt ở đây.
Số còn lại bị Ray hạ gục ba người, làm bị thương từ bốn đến năm người ở mức độ khác nhau, Alpha ở môi trường dã ngoại luôn hung hãn, Ray cũng không ngoại lệ.
Huống chi, bản tính anh vốn đã mãnh liệt, hoang dã.
Khác hẳn với lúc trước khi Ngải Lật quan sát Ray đấu với Leo trong khóa thực chiến khi đó, Ray còn giữ được sự điềm tĩnh và chừng mực của một chiến sĩ.
Còn bây giờ, dưới sự phản bội của Klein, anh đã quẳng hết mọi phẩm chất ấy đi, hóa thành một dã thú thực thụ.
Ngải Lật nghe Klein bực dọc khẽ "Chậc" một tiếng, anh ta dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve chuôi thuốc lá, giữa lông mày lộ ra vẻ âm trầm và thiếu kiên nhẫn vì mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Không tệ, không tệ.”
Liên Hoa cố tình đè vai cô, thêm dầu vào lửa. Klein không thèm để ý đến hắn, ngược lại, Ngải Lật quay đầu liếc nhìn Liên Hoa một cái đầy kỳ quái.
Anh ta nhe răng cười, cúi mắt xuống nhìn cô gái nhỏ tóc đen, mắt xanh lục, rồi chớp mắt trêu chọc.
Ngải Lật lập tức quay đi, giãy giụa, dùng vai húc mạnh vào tay Liên Hoa.
Lúc này, hai Alpha cuối cùng bị thương nặng bên cạnh Ray cũng lùi lại, thuận tiện kéo theo những người đã mất ý thức, chờ nhân viên cứu hộ tới sơ tán.
Những Alpha còn lại bao quanh bãi đất trống, người thì cảnh giác, người thì im lặng đánh giá Ray, đối phương vừa mới phô bày bản tính hung hãn và thực lực khủng bố, khiến ngọn lửa chiến đấu trong lòng bọn họ cũng nguội lạnh đi đôi phần.
Máu nhuộm đỏ thái dương, hình xăm trên khuôn mặt điển trai của Ray dưới bầu không khí ngập tràn mùi máu càng thêm dữ tợn.
Đôi mắt vàng lạnh lùng quét một vòng, thấy không còn ai cản đường nữa, anh liền xách đao bước về phía Klein.
Ánh mắt Ngải Lật sáng lên.
“Ray...!”
Cô chưa kịp bật thốt lên vì mừng rỡ thì đã thấy Klein giơ tay ra hiệu.
Alpha tóc đỏ rút điếu thuốc, cúi đầu bật cười giễu cợt. Những Alpha còn đứng quanh đó nhìn thấy động tác của hắn, gương mặt thoáng do dự, rồi dần thu hẹp vòng vây về phía trung tâm.
Dù tiên phong thất bại, Klein vẫn còn đủ lực lượng trong tay.
Nhìn thấy tình thế này, mặt Ngải Lật lập tức tái nhợt, vội vã lắc đầu ra hiệu cho Ray, bảo anh đừng tới nữa, tự bảo vệ mình trước.
Nhưng tiếng bước chân nặng nề của Ray không hề dừng lại.
Anh không biểu lộ cảm xúc gì, toàn thân toát ra hơi nóng sau trận chiến và mùi máu tanh, bước từng bước tiến tới.
Máu nhỏ giọt từ các khớp tay thô ráp, chảy dọc theo đoản đao, để lại những vệt đỏ uốn lượn trên mặt đất.
“Người mày mang tới cũng chẳng mạnh mấy.”
Ray đứng trước mặt Klein, bóng dáng cao lớn phủ xuống, đôi mắt vàng nhìn xuống hắn như đang tuyên bố một sự thật tầm thường.
"Và mày cũng vậy."
Anh lạnh nhạt nói.
Ở cấp độ sinh viên năm nhất Alpha, Ray và Klein, Leo là những người nổi bật nhất, ai cũng đã từng va chạm lẫn nhau.
Nếu như Ray công nhận thực lực của Leo Devinshier, thì đối với Klein, anh chưa bao giờ tán thành cả thực lực lẫn nhân cách của anh ta.
Với những kẻ kiêu ngạo, con nhà quý tộc như họ, những Alpha đứng trên đỉnh của kim tự tháp, đây chẳng khác nào một cú khiêu khích chói tai.
Klein dập tắt điếu thuốc. Ray cao hơn anh ta một chút, khiến Klein phải nheo mắt ngước lên nhìn.
Nụ cười của anh ta hơi méo mó.
“Ray... Làm tốt lắm.”
"Đến trước mặt tao, thì phải biết sủa một tiếng như cún con."
Klein cười lạnh, ngón tay lướt nhẹ qua khuyên tai, rồi hơi ngẩng cằm ra hiệu.
“Chỉ tiếc là trong cái đầu rỗng của mày, có nghĩ đến chuyện sau đó chưa? Sau khi sủa xong, mày định đưa cô bé mày thương rời khỏi đây thế nào không?”
Phía sau, tiếng bước chân của các Alpha dần tiến gần.
Dù Klein và Ray đang giằng co, dù mặt anh ta đanh lại, nụ cười vẫn treo trên môi.
Ray toàn thân đẫm máu, thân hình cao lớn tỏa ra hơi thở hừng hực sau trận chiến, mang lại áp lực cực lớn.
Nhưng ngay cả những Alpha nham hiểm tàn độc nhất cũng không đời nào chịu biểu lộ sự yếu thế trong tình huống này, huống chi Klein vẫn còn bài chưa lật hết.
Ray lặng lẽ đối mặt với đôi mắt nâu đỏ đầy ác ý của Klein.
Rồi anh dùng hành động để trả lời anh ta.
“Đm...!”
Một cảnh tượng quen thuộc.
Chẳng ai ngờ Ray lại đấm thẳng vào mặt Klein.
Klein không kịp tránh, gương mặt tuấn tú lãnh trọn cú đấm, lập tức chao đảo lùi lại, tóc đỏ rối tung che nửa khuôn mặt, khóe miệng rỉ máu.
“Con chó hoang này!”
Klein chật vật đứng vững, giận dữ quệt vết máu bên môi, bôi loang ra tận cằm khiến gương mặt hắn càng thêm tà mị.
Đôi mắt nâu đỏ sâu thẳm như nhuốm máu, hung hăng trừng trừng nhìn Ray.
Nhưng anh ta còn chưa kịp ổn định lại, Ray đã tung tiếp cú đấm thứ hai, tiếng gió sắc lẹm như muốn xé toạc không khí.
Klein giơ tay đỡ, nhưng Ray ra đòn bất ngờ, đổi góc tấn công, đánh trúng vào sườn mặt anh ta.
“Khụ!”
Klein hừ một tiếng đau đớn, che nửa gương mặt, loạng choạng lùi về sau, hơi thở gấp gáp.
Ngải Lật: !
Chứng kiến cảnh này, tim Ngải Lật căng thẳng đến cực điểm.
Ý thức được đây là cơ hội, cô lập tức nhón chân, dùng hết sức đẩy bật tay Liên Hoa ra.
Đúng lúc Klein bị đánh bật lùi, Ngải Lật cũng được Ray tiếp thêm dũng khí.
Cô xoay người, quét chân, động tác liền mạch gọn gàng, tự cảm thấy đây chắc chắn là một màn phản công cực kỳ đẹp mắt!
Nhưng Liên Hoa lại "Á!" lên một tiếng kinh ngạc.
Cẳng chân tưởng mỏng manh ấy thực ra lại rắn chắc như sắt thép, chẳng nhúc nhích tí nào.
Anh ta vừa mới còn vui sướng khi thấy lão đại mình bị đấm, giờ mới để ý tới cô gái nhỏ mắt lục bất ngờ vùng ra. Liên Hoa cúi đầu, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Trước ánh mắt chết lặng của Ngải Lật, anh như chợt nhận ra, vội vã lùi về sau một bước, giả vờ như thật sự bị cô tập kích, cười híp mắt nhìn cô.
… Thế này cũng diễn được hả?
Ngải Lật cạn lời hoàn toàn.
Tất cả những chuyện đó chỉ diễn ra trong nháy mắt. Bên cạnh Klein đã bắt đầu nở nụ cười méo mó phản công, vòng vây của nhóm Alpha cũng đang nhanh chóng khép lại, chẳng còn khe hở nào để trốn.
Ngải Lật giật mình, không buồn quan tâm Klein còn muốn diễn với Liên Hoa cái gì nữa, lập tức nép vào sau lưng Ray, tên ngốc to xác này, sốt ruột túm anh.
“Đi đi đi! Còn đánh đấm cái gì, chạy mau!”
Tuy nhìn Ray vẫn còn đủ sức đấu tay đôi với Klein, nhưng Ngải Lật thừa biết anh đã bị thương không nhẹ, cơ thể gần như lỗ chỗ cả rồi.
Nếu không chạy bây giờ, còn chờ Klein cho thêm một trận nhừ tử chắc?
Ray đưa tay chặn cú đầu gối từ Klein, cúi đầu liếc cô gái nhỏ đang sợ tới mức co rúm lại dưới chân mình. Ngải Lật ngẩng đầu, sốt ruột hét lên.
“Quan trọng nhất vẫn là mạng sống đó! Cái sổ nợ đó sau này tính tiếp! Bây giờ cấm đánh nhau nữa!”
“Đi đi! Tôi đi cùng anh! Nếu ở lại, không chỉ mình anh bị đánh, tôi cũng bị vạ lây đấy, chết tiệt!”
Ai biết tên điên Klein kia còn định làm ra trò quái quỷ gì nữa!
Nghe vậy, Klein chỉ nhếch môi cười lạnh. May mà Ray kịp thời che chắn trước mặt cô, mới ngăn được cú đá định giáng thẳng lên người Ngải Lật.
Ngải Lật sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống.
Ray liếc nhanh Klein rồi quét mắt đánh giá tình hình xung quanh. Không còn ham đánh nữa, anh lập tức kéo Ngải Lật đang ngồi bệt dưới đất lên, bế thốc cô lao ra khỏi vòng vây.
Phía sau vang lên tiếng thở dốc lẫn tiếng mệnh lệnh gắt gỏng của Klein, cùng với tiếng bước chân hỗn loạn rượt đuổi.
Tiếng gió vù vù bên tai, Ngải Lật cắm mặt trong ngực Ray, bàn tay nhỏ siết chặt lấy áo anh vì căng thẳng.
“Ray, bên kia!”
Nghe tiếng rượt đuổi phía sau càng lúc càng gần, Ngải Lật cố ép mình bình tĩnh, nghiến răng ngẩng đầu, ngồi trong khuỷu tay Ray quan sát xung quanh, rồi chỉ về một hướng.
Đó là một con dốc nhỏ, mặt đất phủ kín lá khô và cành cây, còn có mấy cái cây con đỡ dốc.
Ray đáp gọn.
“Trốn đi.”
Hiểu ý cô, anh siết chặt Ngải Lật trong lòng, giữ chắc gáy cô bé nhỏ, rồi dốc hết sức trượt nhanh xuống dốc.
Ray khéo léo kiểm soát tốc độ và động tác, nên dù lao xuống với tốc độ cao, Ngải Lật vẫn không bị choáng hay nôn nao. Cô chỉ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và nhịp tim dồn dập của Ray.
Bọn đuổi theo do dự ở lưng chừng dốc, có vài kẻ liều lĩnh trượt theo nhưng mất thăng bằng, bị cành cây quật ngã, la hét rồi lăn lông lốc xuống.
Chiều muộn gần 5 giờ, khu rừng rậm tối sầm, ánh sáng mờ mịt bị tán lá dày đặc che khuất.
Không giống cái nắng nóng ban chiều, gió rừng bắt đầu nổi lên, mang theo mùi ẩm ướt của mùa xuân.
Khi trượt tới chân dốc, Ngải Lật choáng váng, dựa trán vào ngực Ray, tai ù cả đi.
Hai người lăn lông lốc trên nền đất bằng, cô nằm rạp trên người anh thở dốc một lúc, rồi lắc đầu, ngẩng lên nhìn.
“Ray, anh ổn không?”
Cô thấy Ray đang nhắm mắt, hít thở sâu để điều chỉnh, máu vẫn chảy từ thái dương xuống, cô hoảng hốt sờ soạng kiểm tra hơi thở anh. May mắn, Ray vẫn còn sống.
Anh cau mày khẽ, bản năng vươn tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô như dỗ một con mèo con.
Ngải Lật quỳ trên bụng anh, hai tay chống hai bên, lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt nhợt nhạt của Ray, mái tóc ướt sũng rũ xuống hai má.
“Ray…”
“Không sao.”
Một lúc sau, Ray trầm giọng đáp, rồi gắng gượng ngồi dậy. Ngải Lật giật mình, vội vàng đỏ bừng mặt, luống cuống định trèo khỏi người anh.
Nhưng Ray lại giơ tay chắn bên hông cô, ấn cô ngồi lại, rồi chống thanh đoản đao đứng dậy, vẫn ôm cô theo.
Ngải Lật: ?!
"Anh thế này còn ráng ôm tôi làm gì! Tôi tự đi được!"
Cô vòng tay quanh cổ anh, vừa tức vừa xấu hổ mắng.
Ray cúi đầu nhìn cô, máu vẫn còn chảy trên trán. Trầm mặc vài giây, anh hờ hững lấy mu bàn tay quẹt máu, rồi lặp lại.
“Không sao.”
Nhưng vết thương vừa chạm vào lại khiến máu tuôn mạnh hơn.
Ray: ……
Ngải Lật: ……
"Buông tôi xuống đi."
Ngải Lật mặt lạnh quệt vết máu dính lên khóe mắt.
“Máu dính đầy mặt tôi rồi còn bảo không sao!”
Tên ngốc to xác! Còn ôm cô làm gì, mạng mình còn chưa lo nổi!
Trời càng lúc càng tối, gió rừng thổi lạnh buốt.
Ray rốt cuộc cũng thả cô xuống, hơi cúi người nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô đi xuyên qua rừng. Mỗi khi Ngải Lật bị cành cây móc vào hay trượt chân, anh đều kịp thời kéo cô.
Ban đầu, Ngải Lật còn đỏ mặt vì ngượng khi bị anh nắm tay. Nhưng đi được một đoạn, thấy Ray chăm sóc mình cứ như chăm một đứa trẻ tập đi, cô chỉ còn biết thở dài bất lực.
"Phía trước."
Cô chỉ, thấy một đống lá cây chất cao chắn ngang lối đi.
Ray không nói lời nào, cúi người ôm cô ngang eo mình, nhẹ nhàng nhảy qua.
"Cẩn thận." anh khẽ dặn.
Ngải Lật mặt không biểu cảm, thõng tay để mặc Ray ôm bay qua đám lá cây.
… Hừ, nghĩ cô sẽ vui chắc? Đáng giận! Tên ngốc này không coi cô là con gái trưởng thành, cứ như đang bồng một đứa trẻ hay con mèo con vậy!
Thẹn thùng hồi nãy đúng là vô nghĩa!
Ngải Lật bực tức trong lòng, trong khi bị Ray bế bay vèo qua chướng ngại vật, âm thầm giơ tay đấm gió mấy cái.
Đi thêm một đoạn nữa, từng giọt mưa lất phất rơi xuống từ tán lá.
Tiếng mưa rơi lách tách xen lẫn tiếng gió thổi, Ray ngày càng thường xuyên nhắm mắt điều chỉnh hơi thở.
Dù Alpha có sức mạnh và khả năng hồi phục phi thường, nhưng mất máu quá nhiều, cộng thêm trận chiến kịch liệt lúc nãy, vẫn khiến anh mệt mỏi rã rời.