Trong buổi diễn tập, nếu có người đánh bại kẻ địch hoặc phối hợp cùng đồng đội hạ gục đối phương, đều có thể nhận được điểm tích lũy với điều kiện là.
Đồng đội đó cũng phải trực tiếp tham gia chiến đấu. Hệ thống sẽ ghi nhận và cộng điểm dựa trên mức độ tham gia.
Ray đi theo tổ đội của Klein hành động.
Theo lý thuyết, lẽ ra nhóm này nên phối hợp với anh trong những pha săn đuổi, hoặc ít nhất cũng chừa lại vị trí trong vòng vây cho anh.
Nhưng thực tế thì…
Dù Ray nổi tiếng ở cấp bậc trung với danh xưng kẻ cuồng chiến, anh trong đời thực lại hoàn toàn khác với những gì lời đồn thổi về một kẻ điên cuồng.
Ray sống cô lập, không giỏi giao tiếp, cũng không thích hợp tác cùng người khác.
Anh giống như một chiến binh ít lời, chỉ chuyên tâm vào bản thân, không bon chen hay tranh giành với ai.
Vì vậy suốt cả buổi sáng, trong sự xa lánh của đồng đội, Ray, người có thực lực hàng đầu cấp trung lại chẳng kiếm được lấy một điểm nào, điểm số vẫn treo lơ lửng ở con số 0!
Chuyện đó chẳng khiến anh bận tâm chút nào sao?
Đến giờ nghỉ trưa, nhóm Alpha vui vẻ chọn một bãi đất trống trong rừng để ngồi nghỉ.
Ray cũng dẫn cô đến nghỉ ngơi dưới một gốc cây.
Cả buổi sáng không thu hoạch được gì, anh dường như cũng chẳng có cảm xúc gì.
Khi Ngải Lật ôm đầu gối, ánh mắt phức tạp nhìn anh, người đàn ông cao lớn, ít nói ấy vẫn chăm chú dùng con dao găm gọt hoa quả.
Sau khi rửa sạch bằng nước uống, Ray ngẩng đôi mắt vàng lên, đưa miếng hoa quả đã gọt vỏ cho cô.
Ngải Lật nhận lấy, cắn một miếng, má phồng lên, lèm bèm với anh.
“Anh thật sự không cảm thấy gì à? Rõ ràng bọn họ không muốn cho anh nhập hội còn gì, nguyên buổi sáng chẳng cho anh kiếm được chút điểm nào.”
Nói đoạn, cô đảo mắt, lùi lũi dịch đầu gối lại gần Ray, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, thì thầm.
“Hay là... chúng ta tách khỏi tổ đội của Klein đi? Tôi đi theo anh.”
“Chúng ta hai người không cần kiếm nhiều điểm, chỉ cần không bị loại là được. So với việc cứ bị ghẻ lạnh thế này, chẳng phải tốt hơn à? Anh thấy sao?”
Ngải Lật vừa nói vừa lo lắng nhìn quanh, sợ mấy Alpha nhạy cảm kia nghe thấy, rồi tố cáo với Klein.
Cô cũng phải xác định rõ Ray không có ác ý với mình mới dám ngỏ lời. Dù anh cũng khá"biến thái, nhưng so với Klein, đúng là còn dễ thở hơn nhiều.
Chỉ cần tránh xa con chó điên đầu đỏ kia, là cô đã mãn nguyện rồi.
Ray cúi đầu nhìn cô.
Một lúc sau, anh đưa tay xoa đầu cô, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ lúng túng.
"Không được sao?"
Ngải Lật hơi hụt hẫng.
"Chúng tôi có một thỏa thuận."
Ray trầm mặc đáp.
“Tôi đã đồng ý thì không thể thất hứa.”
"Thỏa thuận gì cơ?"
Ngải Lật cau có.
Ray nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vẻ mặt hoang mang, không cảm xúc mà nhớ lại cái ngày Klein cười gian tà nhéo cằm anh, rồi dùng Ngải Lật như một món đồ chơi, dạy anh cách xử lý cô.
Klein nói với anh, cảm giác rung động khi đối mặt với cô gái nhỏ ngây thơ như thỏ con này, không đơn giản chỉ là ham muốn chiến đấu. Nhưng Ray đến giờ vẫn chưa lý giải được rốt cuộc đó là cảm xúc gì.
Lần trước vô tình liếm trúng giọt sương sớm còn vương trên môi cô, anh chỉ chạm được chút xíu vào ranh giới kỳ diệu ấy thôi.
Chuyện liên quan đến chiến đấu, Ray luôn thẳng thắn đối diện với dục vọng bản thân, nhưng khi đối mặt với cô gái bé nhỏ đang túm lấy vạt áo mình, anh lại không thốt nổi lời nào.
Ngải Lật thấy anh im lặng quay mặt đi, như khối đá nặng trịch chẳng nhúc nhích, liền bực tức chọc ngón tay vào lưng anh, nơi cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn, vừa giận vừa tiếc rẻ.
“Đáng ghét, rõ ràng tôi chỉ là muốn tốt cho anh! Bị xa lánh thế mà anh cũng mặc kệ hả!”
Qua lớp áo dày, cơ bắp Ray giật nhẹ. Anh hơi lúng túng đưa tay, nắm lấy bàn tay đang chọc vào người mình, chậm rãi vuốt ve mu bàn tay mảnh mai ấy.
Ngải Lật giật bắn, nhìn bàn tay mình bị anh bao trọn, cảm giác như bị chạm vào sau gáy, nhạy cảm đến nỗi lập tức nín bặt.
Giờ nghỉ trưa kết thúc rất nhanh, họ lại tiếp tục lên đường.
Quả nhiên như Ngải Lật đoán, vì lý do nào đó, Ray thực sự bị cả đội cô lập. Trong suốt quãng đường sau đó, dù nhóm họ chạm trán thêm hai lần với đối thủ, Ray cũng không được cho tham chiến.
Rõ ràng họ đã có thỏa thuận hợp tác, vì sao Ray lại bị đối xử như vậy?
Ray chẳng để tâm, ngược lại, chính Ngải Lật cứ âm thầm ấm ức thay cho anh chàng to xác này.
Phía trước, nhóm Alpha vừa đi vừa cười đùa. Có người quay đầu nhìn lại, thì thầm trao đổi với đồng bọn.
Đồng bọn khẽ cười, tiện tay lật ống tay áo, lén rải thuốc bột xuống đất mà chẳng ai hay.
Đến ba giờ chiều, ánh mặt trời gay gắt, những tia nắng len lỏi qua tán lá thưa thớt.
Ray ôm lấy Ngải Lật, đột nhiên khựng lại, giẫm mạnh ủng xuống lá mục dưới chân.
Trong rừng sâu vọng ra những âm thanh kỳ lạ.
"Sao thế?"
Ngải Lật khó hiểu, bị anh che chắn đẩy xuống đất. Cả nhóm Alpha phía trước chẳng có vẻ gì bất thường, vẫn cười ha hả, hí hửng khoe chiến lợi phẩm từ đội chi viện.
Chỉ có đôi mắt vàng của Ray khẽ nheo lại, cảnh giác cảm nhận những luồng gió bất thường trong không khí.
"Chốc nữa, em chạy vào rừng theo hướng kia."
Ray nhíu mày, dặn.
“Trốn đi. Khi nào không nghe thấy động tĩnh nữa mới ra.”
“Trong rừng có bầy sói đang đến gần. Tổng cộng mười hai con.”
Anh đứng dậy nói. Ngải Lật nghe thấy từ sói liền tái mặt, gật đầu lia lịa.
"Tôi sẽ chờ anh ở khoảng đất trống đằng trước!"
Cô vừa nói vừa quay người chạy đi, nhưng chợt khựng lại, ánh mắt lúng túng.
Ray đang định rút dao ngắn ra, động tác khựng lại, ánh mắt rũ xuống nhìn bóng dáng cô gái nhỏ hai tay nắm chặt, lặng lẽ đứng tại chỗ, tựa như đang gom hết can đảm.
Một lúc lâu sau, anh thấp giọng đáp.
“Ừ. Tôi sẽ đi tìm em.”
Ngải Lật mỉm cười yên tâm, cúi đầu chạy vào trong rừng.
Ray rút dao, tiến thẳng về hướng ngược lại. Sau lưng, vang lên tiếng cười cợt và lời bàn tán của nhóm Alpha.
“Sói à? Ở đây làm gì có sói.”
“Tầm mắt cậu ta cũng tinh thật, mười hai con cơ đấy… Chúng ta năm người hợp sức, săn gọn hết thì được kha khá điểm!”
“Ha ha, Ray à, lần này cơ hội đến với anh rồi! Mười hai con sói, năm người chúng ta chắc chắn xử đẹp, anh cũng được chia điểm, coi như bù vào phần sáng nay đó!”
Ngải Lật cắn môi, lòng bất an một cách kỳ lạ.
Cô không hiểu vì sao lại cảm thấy như vậy.
Ray bị mọi người xa lánh, giờ phải đối mặt với những loài mãnh thú cấp bậc cao hơn nhiều so với học sinh bình thường. Liệu bọn họ có thật sự đồng tâm hiệp lực với nhau không?
Có lẽ, từ khi xuyên đến thế giới ABO và phải giãy giụa cầu sinh ở Học viện Quân sự Ngân Hà suốt ngần ấy ngày, Ngải Lật đã dần dần tiến hóa ra một bản năng thiên phú, cảm nhận được nguy hiểm.
Cô đi đi lại lại đầy nôn nóng ở bãi đất trống phía trước, vừa nghe thấy tiếng tru lạc lõng từ xa vọng tới, lại vừa nghe được tiếng bước chân người vang dội từ trong rừng truyền ra, khiến cô vừa mừng rỡ vừa khẩn trương quan sát bốn phía.
Ngay lúc ấy, cơ thể Ngải Lật cứng đờ. Một bàn tay mang theo mùi cỏ dại áp lên vai cô. Lực đạo không lớn, nhưng đủ để khống chế cô.
“Bắt người lấy tiền, làm việc thay người.”
Liên Hoa đứng bên cạnh bất đắc dĩ nhún vai.
“Tôi cũng không muốn làm chuyện chẳng hay ho này đâu, mong cô thông cảm.”
Klein thì kẹp điếu thuốc, đứng trong đám người, hờ hững nâng mí mắt lên, nở một nụ cười nhạt mà đánh giá cô.
Tiếng bước chân càng lúc càng nhiều vang lên từ phía sau anh. Đặc biệt là khi thấy các đồng đội trong đội Ray xuất hiện, nhưng lại không thấy bóng dáng Ray đâu, Ngải Lật cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
“Chào buổi chiều, cô gái nhỏ.”
Klein hít một hơi thuốc, đuôi lông mày nhuốm ý cười, chậm rãi bước về phía cô.
“Hình như em đang đợi ai đó? Có thể chăng, người đó là tôi?”
Ngải Lật trợn mắt nhìn anh. Trước sự dòm ngó của một đám Alpha, cô muốn lùi lại, nhưng Liên Hoa đã chặn lối.
Cả người cô căng chặt, không kìm được mà run rẩy, giống như một chú dê trắng nhỏ bị đàn sói vây quanh.
“Ray đâu...?”
Cô cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi.
“Ồ, Ray à.”
Klein cười không đổi sắc, ánh mắt màu nâu đỏ lướt qua gương mặt cô, nhẹ nhàng.
“Đám thú ngu ngốc kia, chắc giờ đang lê lết đâu đó trong hang, liếm láp vết thương rồi.”
Nghe vậy, Ngải Lật lập tức hiểu.
Đồng đội của Ray, cùng với đàn sói tấn công anh, đều là cái bẫy do Klein sắp đặt.
Tất cả chỉ để trả thù cho hai cú đấm mà Ray đã dành tặng anh tối hôm qua.
Người này không chỉ độc ác, thâm hiểm, mà còn thù dai đến mức biến thái!
Ngải Lật nghiến răng thầm nghĩ khi nhìn vào gương mặt đầy nụ cười lạnh của Klein.
Mùi thuốc lá ngập tràn càng khiến cô nghẹt thở.
“Anh... muốn làm gì?”
“À, hai ngày nay bị phiền đến phát bực.”
Klein cúi người, dùng mu bàn tay nhẹ vỗ lên mặt cô.
“Để về sau chúng ta có thể chung sống hòa thuận hơn, chi bằng hôm nay tính sổ hết mọi ân oán đi, được chứ?”
“Anh đi chết đi!”
Ngải Lật run run mắng. Trong lòng cô chỉ muốn tống cổ cái tên biến thái này vào bể hóa chất mà dìm chết.
Chung quanh là từng ánh mắt nhìn chằm chằm…
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Đáng giận! Thế giới này sao lại có kẻ vặn vẹo, đê tiện, vô sỉ như vậy!
Ngải Lật bị kẹt giữa Klein phía trước và Liên Hoa phía sau.
Không gian xung quanh cô dần bị hai thân hình thiếu niên tràn đầy sức sống vây chặt, áp sát.
Mùi pheromone Alpha đậm đặc bao trùm lấy cô, hơn mười Alpha trẻ tuổi như hổ rình mồi quanh cô, ánh mắt tham lam dán chặt vào hình dáng bé nhỏ, mảnh mai của cô.
Đầu ngón tay cô run run, đỏ bừng lên trong sự lạnh giá tuyệt vọng.
Một vài Alpha thì đùa giỡn con dao găm trong tay, vài người khác lại nôn nóng đứng lên ngồi xuống liên tục, giống như bầy sói đang chờ đợi thủ lĩnh ăn xong để được chia phần.
Ngay lúc Ngải Lật cắn nát môi mình, máu tươi rỉ ra, thì bên tai cô vang lên những bước chân nặng nề dồn dập, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển như dã thú.
Đám Alpha bắt đầu xôn xao.
Klein hơi nheo mắt lại, tay vẫn kẹp điếu thuốc, quay đầu nhìn ra sau.
Ray!
Đôi mắt vàng của Ray ánh lên tia máu, cánh tay phải anh đè chặt vết thương bị xé rách xuyên qua vai.
Anh quỳ một gối trên mặt đất, ánh mắt lạnh băng, giận dữ nhìn thẳng về phía bọn họ.
“Một mình đấu với mười hai con sói, không ngờ cậu còn có thể trở về.”
Klein nhếch môi quan sát Ray một cái, sau đó chậm rãi rít điếu thuốc, thản nhiên cười với đám người xung quanh đang xôn xao.
“Thế này đi, cậu đã để tâm đến cô ta như vậy, vậy chơi trò chơi với tôi nhé, Tiểu kỵ sĩ của gia tộc Rodgris. ”
" Xem thử cậu có thể vượt qua được bao nhiêu người, nếu không thể bước tới trước mặt cô ta.."
Nói tới đây, Klein siết lấy cằm Ngải Lật, kéo cô vào sát mình.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta ánh lên vẻ cười đùa độc ác.
“ Không thì ngoan ngoãn đứng đó mà nhìn tôi đối xử với cô ấy thế nào, thỏa mãn cái sự tò mò bẩn thỉu trong lòng cậu đi, chó hoang.”
Ngải Lật từng tận mắt chứng kiến những Alpha này vật lộn trong các tiết thực chiến.
Khi ở trong học viện, vì phải tuân thủ quy tắc và trật tự, nên đám Alpha đó chỉ sử dụng cơ bắp, sức mạnh, kỹ thuật chiến đấu để đánh bại đối thủ.
Tuy thỉnh thoảng, trong những trận quyết đấu căng thẳng, họ cũng để lộ bản năng thô lỗ, hoang dã, không màng đến hậu quả, lao vào tàn sát không ngừng.
Nhưng dẫu vậy, so với cảnh tượng trước mắt, thì vẫn còn quá đỗi nhẹ nhàng.
Ở ngoài tự nhiên, không bị trói buộc bởi bất kỳ quy tắc hay lý trí nào, đám Alpha này dường như đã lột xác trở về với bản chất dã thú.
Bọn họ thô bạo, đẫm máu, phát tiết mọi bản năng từ trong cơ bắp.
Tiếng cười vang lên điên cuồng xen lẫn tiếng gào rú, vung đòn hiểm hòng giẫm đạp đối thủ dưới chân.
Cỏ dại vấy máu, vũ khí gãy vụn vương vãi khắp mặt đất, khiến Ngải Lật toát mồ hôi lạnh.
Ở trung tâm đám đông, Ray, người đang đẫm máu vẫn đứng vững vàng.
Một vết thương khủng khiếp kéo dài từ xương quai xanh lan xuống bả vai, chính là bằng chứng cho trận chiến tàn khốc vừa rồi.
Ngoài vết thương do đàn sói gây ra, còn có một nhát đâm khác rõ ràng là do người gây nên, có lẽ chính là đồng bọn của Klein, vì sợ Ray chạy thoát nên đâm lén anh từ phía sau.
Cả người Ray đầy thương tích, máu me bê bết, đồng phục rách nát lấm lem bụi đất và máu, nhưng vẫn căng tràn sức mạnh.