Một giọt sương sớm lăn nhẹ từ khóe môi cô rơi xuống.
Đồng tử của Ray co rút, mọi biến cố diễn ra chỉ trong khoảnh khắc.
Dù không cần là kẻ từng lăn lộn nơi hoang dã, cũng có thể lập tức nhận ra rằng người mình đang ôm trong lòng giờ phút này lại bị kẻ khác nhòm ngó.
Dưới sự giận dữ của Alpha bùng nổ như con mãnh thú xổng chuồng, Klein chật vật lùi lại vài bước, khẽ bật ra một tiếng "Chậc", đưa tay che trán.
Trước tiên là bật cười, rồi mới nói.
“Ray, không ngờ anh lại...”
Ngải Lật mất đi sự kiềm chế, ngồi thụp xuống, thở hổn hển từng ngụm.
Khi cô nhìn thấy Ray giáng cho Klein một đấm rồi mặt không chút biểu cảm tiến về phía mình, cơ thể cô run rẩy bản năng, tâm trạng cũng trở nên tê dại.
Bóng người cao lớn phủ kín trên đỉnh đầu.
Bị đôi mắt vàng nguy hiểm kia nhìn chằm chằm, Ngải Lật chỉ cảm thấy trống rỗng.
Ray vươn tay kéo cô dậy, rồi ôm gọn vào lòng, cẩn thận đánh giá. Đôi mắt vàng cuối cùng dừng lại ở bên môi cô, nơi vẫn còn đọng giọt sương ướt át.
Ngải Lật lảng tránh ánh mắt anh.
Một làn hương dã tính thô ráp lướt nhẹ qua làn da cô. Môi cô không những không khô đi mà còn thêm ẩm ướt.
Theo bản năng của dã thú, Ray giúp cô xóa đi dấu vết khí vị, sau đó mặt không đổi sắc ngẩng lên, bỗng nhận ra nơi khóe mắt cô đã đọng nước.
Từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống như chuỗi ngọc bị đứt đoạn.
Bản năng thôi thúc anh tiếp tục cúi đầu liếm sạch nước mắt ấy, nhưng anh ngừng lại. Cuối cùng, chỉ lúng túng đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt cô.
---
Liên Hoa ngồi trước đống lửa, ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, hứng thú nhìn hai bóng người chồng lên nhau dưới tán cây.
Bóng đêm buông xuống, trại dã chiến đã nhóm lửa. Dưới sự vận hành của Klein, những thành viên đi theo anh ngày thường đã tập hợp lại, nhanh chóng trở thành lực lượng mạnh nhất của đội đỏ ngay ngày đầu tiên luyện tập.
Bầy sói tụ tập, sức chiến đấu tăng gấp trăm lần so với một cá nhân đơn lẻ.
Một khi tiến vào rừng, trừ quy định không được cố ý làm tổn thương mạng người, quân giáo hầu như không can thiệp bất kỳ việc gì xảy ra bên trong.
Dù có bị những kẻ tàn bạo rình rập, ra ngoài rồi cũng không thể kêu ca tố cáo được gì.
Alpha là loài động vật tràn đầy sức mạnh và tính công kích, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, biết cách tránh nguy hiểm.
Cái tên Klein Lane đã sớm vang danh khắp trường quân đội Ngân Hà, đến mức ngay cả giới quý tộc cũng khó mà chống lại, huống gì là đám dân thường kém cỏi bị anh ta quét sạch.
...Ngay ngày đầu tiên, anh ta đã nhờ vào chiến thuật vây bắt kiếm được không ít điểm tích lũy, thậm chí còn túm được vài thú nhỏ.
Liên Hoa nhìn gương mặt bầm tím, u ám của Klein từ xa, thầm cười trên nỗi đau người khác.
“Lão đại còn trưng cái bộ mặt kia làm gì? Không phải vì anh ta giành con mồi với người khác, bị một con sư tử đầu đất chen ngang cướp mất à?”
Dưới tán cây, Ngải Lật và Ray ngồi bên nhau. Cô quay lưng lại với đám người, ôm đầu gối, thất thần.
Tâm trạng cô chùng xuống, giống như một chú mèo nhỏ co ro, mái tóc mềm mại rối bời, vành mắt đỏ bừng vì khóc. Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, cô lại tức muốn khóc.
Khi ấy, Klein và Ray đã đánh nhau một trận. Ray chiếm thế thượng phong, Klein ăn liền hai cú đấm mới cười nhạt rút lui, để mặc cho Ray mang Ngải Lật về trại.
Ray cho rằng đây là dấu hiệu Klein nhường quyền sở hữu Ngải Lật cho mình nên trầm mặc thu tay, bế cô quay về. Suốt dọc đường, Ngải Lật không nói gì, hiểu rằng lúc này có nói cũng vô ích.
Cô nghĩ:
Tên này phản ứng hơi chậm. Ban đầu còn tưởng anh ta là người của Klein, nhưng giờ xem ra lập trường vẫn chưa rõ ràng.
Vẫn còn đường sống. Không thể nóng vội, trước tiên phải dò được tính cách và ý đồ của Ray đã. Quan trọng là, phải kéo giãn khoảng cách với Klein càng xa càng tốt.
Cô nhất định sẽ tìm cách chạy trốn!
Nắm chặt tay, bóng dáng cô đầy quyết tâm.
Ray liếc nhìn cô một cái, thử đưa miếng thịt thỏ nướng cháy xém trong tay đến trước mặt cô. Ngải Lật vờ như không nhìn thấy.
Thấy vậy, Ray im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt miếng thịt sang một bên, đảm bảo cô có thể nhìn thấy.
Ngải Lật vẫn mặc kệ anh, vùi đầu vào đầu gối.
Không phải lỗi của mình! Không quên được cái cảnh người này vừa mới dùng lưỡi liếm khóe miệng mình…
Nghĩ đến đó, cô vừa giận vừa xấu hổ.
Làm sao có thể làm vậy với một thiếu nữ còn chưa từng nắm tay ai chứ!
Ray: “...”
Anh Alpha mắt vàng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn mái tóc rối của cô, tay cầm miếng thịt nướng, bóng dáng cao lớn trông có phần luống cuống.
Bóng đêm sâu dần. Trong doanh địa, tiếng ồn ào dần lắng xuống sau nửa đêm.
Ray đứng dậy rời đi một lát. Khi anh trở lại, Ngải Lật ngẩng đầu nhìn.
Anh đến gần, cúi xuống, đưa ra một chiếc túi ngủ.
“Đưa tôi cái này làm gì?”
"...…Em dùng đi."
Lôi khàn giọng nói, đôi mắt vàng ẩn chứa vẻ u ám.
Ngải Lật nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Thấy anh chỉ mang về đúng một túi ngủ, cô cũng không tiện từ chối, lẳng lặng đưa tay nhận lấy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, cô chui vào túi ngủ, quay lưng về phía anh. Qua ánh lửa lờ mờ, cô lén thấy Ray đang canh giữ dưới tán cây, hai mắt nheo lại, khoanh tay ngồi yên.
Cơ bắp dưới lớp quần áo theo nhịp thở phập phồng đầy sức mạnh.
Nhìn qua như đang nghỉ ngơi, nhưng rõ ràng đang canh chừng đề phòng.
“...”
Nhìn cái gì mà nhìn? Ngủ đi!
Ngải Lật tự nhủ với mình, quay mặt đi.
Một đêm trôi qua bình yên. Không biết Klein tức giận mà mặc kệ bọn họ, hay lại đang âm thầm bày mưu tính kế.
Ngày hôm sau, Ngải Lật bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của doanh địa, nào là tiếng chỉnh đốn vũ khí, nào là tiếng đám Alpha trẻ tuổi la hét ầm ĩ.
Đám thanh niên kia y như một đàn chó lớn náo loạn, khiến cô nhớ tới con Alaska nhà hàng xóm ở Trái Đất.
Mỗi lần cô về quê, con chó đó đều tru suốt từ sáng tới tối, làm cô suýt phát điên.
Bị một đám chó điên làm tỉnh, Ngải Lật ngáp dài ngáp ngắn mở mắt. Cô thấy Ray cũng mở mắt cùng lúc, khuôn mặt lạnh lùng, lặng lẽ đứng dậy.
“...”
Cô hơi xấu hổ, chui sâu hơn vào trong túi ngủ. Nhưng rồi nhìn thấy Alpha tóc đen mắt vàng kia đang lạnh lùng tiến về phía mình, cúi người, ánh mắt lướt qua gương mặt cô.
Anh im lặng cúi xuống, duỗi tay, trực tiếp nhấc cô, cả người lẫn túi ngủ mà khênh lên vai như vác một cái bao tải.
Ngải Lật: !
"Anh làm gì vậy?!"
Cô hoảng hốt, đưa tay vơ lấy túi ngủ rồi đập mạnh xuống vai anh. Ngay sau đó bắt đầu giãy giụa, nhưng thân thể anh rắn chắc đáng sợ, mùi hương xạ quanh người anh lại khiến cô nhớ lại nỗi sợ hãi ngày hôm qua.
Ngải Lật giãy giụa quá mạnh, anh vội đưa tay ôm lấy eo cô, ngăn cô vùng vẫy đến mức ngã nhào.
Hai chân bất an làm Ngải Lật giận đến mức mắt bốc hừng hực lửa, cô nhe răng đầy tính uy hiếp nhắm về phía anh.
Ngay lúc cô giận dữ cắn xuống cánh tay anh, anh mới mở miệng, giọng nói kéo dài.
“...... Dẫn em đi ăn sáng. Thịt nướng, em không ăn.”
Ngải Lật: “……”
Cô hành động quá nhanh, răng đã cắm sâu vào cánh tay cơ bắp của anh. Nghe anh nói vậy, cô liền sững người.
Dù cánh tay bị cắn đau, anh chỉ hơi co rút lại một chút rồi vẫn bình thản ôm chặt lấy cô, để mặc cô cắn xé.
Vẻ mặt Ray không chút thay đổi. Trầm ngâm giây lát, anh bổ sung.
“Em không thể ở lại đây một mình.”
"Ý anh là……?"
Ngải Lật thu răng, lặng lẽ hỏi. Nhìn anh lắp bắp mãi mới nói xong, biểu cảm cô càng thêm kỳ quái.
“Klein sẽ đến quấy rối tôi, anh không muốn chuyện đó xảy ra?”
Ray trầm mặc một lúc, rồi khẽ "ừ" một tiếng từ trong cổ họng.
Ngải Lật ngừng vùng vẫy, thần sắc nặng nề, mặt mày như gặp quỷ khi bị anh ôm ngang trong khuỷu tay, bị đưa vào trong rừng.
Ray đảo mắt vàng quét một vòng xung quanh, nhanh chóng xác định mục tiêu.
Ngải Lật còn chưa hiểu gì thì thấy anh giơ ủng đen, dùng sức đá mạnh vào thân cây. Quả trên cây lập tức rào rào rơi xuống.
Ray ngẩng đầu lên nhìn, đưa bàn tay lớn che đỉnh đầu cô để cô không bị quả rơi trúng.
Ngải Lật sắc mặt phức tạp, nhìn anh khom lưng nhặt quả lên rồi đưa cho cô.
“...... Cho tôi ăn hả?”
"Thịt nướng, em không chịu ăn."
Ray điềm tĩnh nhìn cô đang ở vòng tay của mình, nói rõ.
“Thử cái này xem.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Khi nhận lấy quả, Ngải Lật nhịn không được hỏi, ánh mắt đầy hoang mang.
“Tại sao lại làm thế này? Hôm qua anh còn như vậy với tôi, còn muốn nhìn tôi…… khóc.”
Giọng cô nhỏ dần khi cảm nhận được hơi thở của anh tới gần.
Ray nhìn chằm chằm cô, đôi mắt vàng in bóng khuôn mặt nhợt nhạt phiền muộn của cô.
Trong nhiệt độ cơ thể và hơi thở đàn ông, Ngải Lật run lên một cái, cắn môi, không muốn tránh né ánh mắt anh.
Biểu cảm của cô lúc này trông có vẻ dữ dằn, nếu bỏ qua việc cô nhỏ xíu, đang ngồi trong khuỷu tay thiếu niên, còn dựa hẳn vào vai anh.
Nhìn thế nào cũng giống như một con mèo lông đen mắt xanh bị người khổng lồ ôm lấy, còn đang dựng lông giận dữ.
“Muốn làm gì?”
Ray khẽ nhíu mày, lặp lại lời cô.
"Tôi sẽ không khóc!"
Ngải Lật lập tức cứng đầu nói.
"...... Không phải."
Ray nói.
“Tôi không muốn nhìn em khóc.”
Ngải Lật cảnh giác trừng mắt nhìn anh, cái tên biến thái này nghĩ rằng chỉ cần phủ nhận là có thể xóa sạch chuyện hôm qua liếm cô sao!
“Tôi bây giờ chỉ muốn em làm một việc.”
Trong ánh mắt đề phòng của cô, Ray im lặng chốc lát, chờ xác định được ý mình rồi mới giơ tay lên, vụng về dùng lòng bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm quả của cô, đẩy nhẹ vào lòng cô.
"Ăn cơm đàng hoàng."
Anh nói.
---
Sau khi ăn sáng xong, Ray đưa Ngải Lật trở về doanh trại, bắt đầu chuẩn bị cho buổi diễn tập ngày mai.
Ngải Lật ngồi dưới tán cây, nhìn anh lau chùi kỹ lưỡng đoản đao rồi thu vào vỏ, tiếp đó cất gọn đống quả hái được và thịt nướng còn thừa vào túi hành quân.
Sau đó, anh tháo ba lô, đặt xuống trước mặt cô.
Ngải Lật cảnh giác hỏi.
“Định làm gì?”
Ray cúi đầu nhìn cô, nhét đống lương khô vào tay cô, thản nhiên nói.
“Trên đường có thể ăn.”
...... Gì chứ? Anh ta coi cô là học sinh tiểu học đi dã ngoại đấy à? Còn chuẩn bị đồ ăn vặt để dọc đường ăn!
Ngải Lật ôm túi hành quân, cạn lời. Nhưng phải thừa nhận, so với túi bánh nén khô của cô thì túi này phong phú hơn nhiều.
Cô vốn không định chiếm lợi của anh, nhưng nhìn bộ dạng Ray như sắp đi đánh nhau, cô tạm thời giúp anh giữ hộ.
Mặt trời lên cao, doanh trại càng náo nhiệt hơn. Đám Alpha cơ bản đã chỉnh đốn xong, bắt đầu làm nóng người. Ray cũng đứng lên, thắt đoản đao bên hông.
Hình thể anh cao lớn, anh tuấn lạnh lùng, bên hông đeo đoản đao, đúng chuẩn dáng dấp một chiến binh thuần túy.
Nhưng ngay sau đó, gã chiến binh lạnh lùng ấy, người toàn mùi máu, mắt vàng sắc bén như dọa trẻ con khóc thét, lại cúi người đưa tay về phía cô, định bế cô lên.
"Tôi tự đi được!"
Ngải Lật thấy anh hành động thì vội chống tay lùi lại, hoảng hốt nói.
“Anh đừng qua đây…… Á, đáng ghét!”
Cơ thể lại bị nhấc bổng. Ngải Lật bi phẫn đá hai cái trong không trung, rồi đành cam chịu treo mình trên tay anh, bị anh mang theo xuất phát.
Cơ thể mềm mại của cô dán sát vào cánh tay rắn chắc của anh. Cảm nhận được trái tim cô tức giận thình thịch đập, Lôi do dự một chút rồi vươn tay lớn, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô đang dựng lông.
Ngải Lật giả vờ chết, cúi đầu, để lộ vành tai đỏ ửng từ trong mái tóc đen.
Khi Lôi cùng thành viên nhóm Klein hội hợp, cô còn cảm giác có ánh mắt tò mò nhìn mình. Ngải Lật liền xoay người vùi mặt vào eo anh, như đà điểu chui đầu vào cát, chôn mình trong ngực anh.
Tên ngu ngốc cơ bắp đáng ghét này, Ngải Lật một bên giận dữ đấm anh, một bên nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Sao cứ thích ôm cô bằng cái tư thế khiến người ta xấu hổ thế này chứ? Cô đâu còn là trẻ con!
Cô sắp không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!
Ray ôm cô, cùng đội Klein xuất phát. Từ sáng tới trưa, họ lần lượt chạm trán ba nhóm nhỏ từ hai đến ba người, nhưng đều bị nhân lực của Klein nhanh chóng giải quyết.
Ngải Lật ôm cổ Ray, cúi đầu nhìn anh vừa mới rút đoản đao, phát hiện địch thì nhóm khác đã nhanh chóng bao vây giải quyết, anh chỉ trầm mặc đè tay lên chuôi đao rồi bỏ xuống.
Ngải Lật không khỏi nhíu mày.
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mặc dù Klein mang theo khá đông nhân lực, nhưng tiến vào rừng mà đi theo nhóm lớn như vậy rất dễ bị tay súng bắn tỉa phát hiện.
Để an toàn, nhân lực của Klein đều được chia thành các đội nhỏ từ năm đến sáu người, phụ trách từng khu vực.