Ngải Lật cứng đờ.

Anh lúc này giống như một con thú săn mồi đã khóa chặt mục tiêu, trầm ổn và mang theo khí chất đàn ông, hơi thở phả vào gáy cô khiến cô run rẩy.

Cô rưng rưng ngẩng đầu, muốn tránh đi sự xâm phạm của anh, nhưng bàn tay lớn đã lập tức giữ chặt lấy gáy cô, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập hơn.

“…… Cùng tôi chiến đấu.”

Lồng ngực phập phồng nhẹ, anh thấp giọng nói, đôi đồng tử sắc bén hơi co lại, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngải Lật.

Đây là lần đầu tiên Ngải Lật nghe được giọng nói khàn khàn, gằn nén của Ray, kẻ nổi tiếng cuồng chiến đấu bậc nhất. 

Một người vốn kiệm lời như anh, lúc này lại có giọng nói khô khốc, trúc trắc như vậy.

"C-cái gì mà chiến đấu...?" 

Cô lo sợ hỏi lại.

Ray sở hữu gương mặt điển trai lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, đứng gần anh có thể khiến người ta bất giác cảm thấy áp lực nguy hiểm. 

Nhưng điều đó cũng không che giấu được hơi thở Alpha mạnh mẽ tỏa ra từ anh. Dù là hơi thở, ánh mắt, hay nhịp đập dồn dập nơi lồng ngực, tất cả đều mang theo sức mạnh trẻ trung dữ dội.

"Em phải chiến đấu cùng tôi." 

Anh lại trầm giọng yêu cầu.

Ngải Lật suýt ngất... Anh, anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy! 

Một bên thì hít lấy hít để từ cổ cô, một bên lại nói ra những lời đầy ám chỉ này, rõ ràng là đang quấy rối cô!

“Chỉ vì tôi tới trễ hai bước, mà cậu định làm tới luôn sao?”

Từ xa vang lên một giọng nói lười biếng pha chút trêu chọc. Klein, với ý cười mờ mịt, từ phía sau chậm rãi tiến lại.

“Còn nữa, tôi đã bảo rồi, đừng đem hết thảy cảm xúc đều quy về dục vọng chiến đấu như thế.”

"Thử xem đi." 

Klein nhún vai, mắt híp lại, nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Nếu có thể khiến cô ấy khóc, cậu sẽ dễ chịu hơn.”

Từ trước đến nay, trong ký ức cuộc đời của Ray Rodgris, cảm giác chạm vào thứ gì đó nhỏ bé, mềm mại và ấm áp như vậy chỉ xảy ra một lần khi anh còn nhỏ.

Năm ấy, lúc mới năm tuổi, anh theo mẹ tham dự một buổi yến tiệc của giới quý tộc. Chủ nhân bữa tiệc cũng có một đứa con trai trạc tuổi anh.

Khi đó, Ray đã cao lớn vượt trội so với bạn đồng trang lứa. 

Với mái tóc đen và đôi mắt vàng nổi bật, anh trông như một tiểu khổng lồ đứng giữa đám trẻ con. 

Theo lẽ thường, anh hẳn sẽ được các Alpha con tôn sùng và vây quanh.

Vì muốn Ray chịu mở lời, đứa trẻ kia cẩn thận mang đến cho anh xem một con mèo con chưa tròn tháng, nhỏ bé, mềm mại, thân thể run run trong lòng bàn tay anh, còn mang theo mùi sữa thơm nhè nhẹ.

Ray mặt không cảm xúc, lặng lẽ nhìn con mèo đang run rẩy trong tay.

Đứa trẻ chủ nhà khuyên anh thử vuốt ve một chút. Chỉ cần vuốt nhẹ, mèo con sẽ co tai, lăn mình để lộ bụng ra, làm ra những cử chỉ đáng yêu.

Không rõ vì lời khuyên, hay vì bản năng trẻ con đối với những sinh vật chưa từng thấy, cuối cùng Ray cũng đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc sống lưng con mèo. 

Khi chạm tới gốc đuôi, mèo con phát ra tiếng hừ khe khẽ, nhịp tim nho nhỏ như đánh trống vang lên trong lòng bàn tay anh.

Ray giật mình.

Anh cảm nhận được một tia thỏa mãn kỳ lạ trong lòng. Trong khi đang định tiếp tục thăm dò sinh vật mềm mại này, mẹ anh bất ngờ quát lên.

“Ray.”

Mẹ anh sầm mặt bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh và sinh vật bé nhỏ trong tay. 

Dù che giấu rất khéo, Ray vẫn bắt được tia sợ hãi và chán ghét thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của bà.

“Buông nó ra.”

“Đây không phải thứ con nên chạm vào. Mềm yếu và dơ bẩn, chỉ làm suy yếu ý chí của con. Con nên biết mình phải làm gì.”

“Đừng làm ta thất vọng.”

Lôi năm tuổi cúi đầu, thả con mèo xuống, làm theo lời mẹ.

Từ nhỏ, anh chưa bao giờ thể hiện bất cứ cảm xúc nào khác ngoài sự tuân phục. 

Mọi chuyện ngoài việc mang vinh quang về cho gia tộc đều không có giá trị với anh.

Thế nhưng, rất hiếm khi, anh lại nhớ tới con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay ngày đó.

Anh không hiểu thế nào là yêu thích, nhưng Ray thầm nghĩ.

Nếu có cơ hội, anh cũng không ngại chạm vào sinh vật mềm mại, ấm áp như vậy thêm một lần nữa.

Nhỏ bé, mềm mại, chỉ cần chạm vào liền run rẩy, như đang đem hơi ấm thấm sâu vào từng đầu ngón tay, phát ra những âm thanh khe khẽ.

Giống như đang bù đắp cho cảm xúc thiếu hụt từ năm xưa, Ray ôm chặt cô trong lòng. 

Nhưng dù anh có áp sát cằm vào cổ cô thế nào, hơi thở nóng rực phả vào cũng không thể khiến cô chịu thua.

Ngải Lật cắn chặt môi, ánh mắt nhìn Klein ở đằng kia như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đôi mắt lục ngời nước, nhưng cô vẫn kiên cường không rơi lệ.

Không được khóc.

Trong lòng, cô quật cường tự nhủ, dù rơi vào tình cảnh này, cũng phải tìm cách phản kháng... 

Hai tên biến thái này, cô nhất định sẽ trả thù!

“Đồ biến thái!!”

Dù cố gắng giữ bình tĩnh thế nào, khi nhìn thấy Klein chậm rãi tiến lại gần, Ngải Lật vẫn không nhịn được mà chửi thẳng. 

Tóc cô rối bời, trông như một chú mèo nhỏ kiệt sức, nhưng cho dù vậy, cô chưa từng nghĩ sẽ khuất phục.

Klein nhấn tắt điếu thuốc, cười tủm tỉm vẫy tay trước mặt cô, khiến Ngải Lật nghẹn lời, khó thở.

Cô hít sâu một hơi.

"Làm cô ấy khóc?" 

Ray cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngải Lật. 

“Phải làm thế nào?”

"Đúng vậy, để cô ấy khóc, rồi cầu xin tha thứ, sẽ dễ chịu hơn nhiều." 

Klein cười như không cười, liếc nhìn cô, giọng mang ý trêu chọc.

“Thế nào, cô bé?”

Ngải Lật hai tay bị trói ra sau, ánh mắt trừng trừng như muốn giết người, dứt khoát nói cho anh ta biết, nằm mơ đi.

"Được rồi, để tôi nghĩ xem bắt đầu từ đâu." 

Klein nhún vai thở dài, nheo đôi mắt nâu đỏ lại, suy tư trong giây lát.

Bỗng nhiên, ánh mắt vàng lạnh lùng của Ray liếc sang.

"Hay bắt đầu từ mái tóc?" 

Klein bật cười.

“Cậu vừa nãy có vẻ rất để ý mái tóc của cô ấy, tiếp tục vuốt ve đi, giống như đang âu yếm chú mèo cưng yêu quý nhất vậy.”

Ray tựa cằm lên đỉnh đầu cô, như một con sư tử lớn dịu dàng che chở cho con non.

Anh thở phà vào mái tóc cô, bình thản nói.

“Không có yếu đi.”

“Hả?”

"Ý là khi chiến đấu với cô, cảm giác cũng không yếu đi." 

Trên gương mặt lạnh lùng của Ray, thoáng hiện một tia bối rối.

Klein không nhịn được bật ra tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.

"Hơn nữa làm vậy, cô cũng sẽ không khóc." 

Thiếu niên dị chủng mang nguy hiểm trên người, dùng giọng điệu như đang thuật lại một sự thật, quay sang Klein hỏi.

“Nhưng tôi cần cô ấy phải khóc thút thít mới được.”

"Vậy thì cứ tùy ý mà chọc ghẹo, bẹo má một chút, không được nữa thì... liếm nhẹ một cái." 

Klein vừa cười vừa xoa sau tai, thấy không có chỗ bám thì đành thôi, duỗi tay chạm nhẹ vào má của Ngải Lật, rồi cong ngón tay vuốt dọc theo cổ cô xuống cổ áo, nhẹ nhàng khều một cái.

Ngải Lật trừng mắt nhìn anh đầy cảnh giác.

Klein nhún vai, chỉ khẽ chạm rồi lập tức rút tay về.

Ray trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngải Lật nắm lấy bàn tay cô, thong thả xoa đỉnh đầu cô như thể đang vuốt ve một con mèo nhỏ.

Bàn tay dày rộng và nóng ấm của anh nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc cô, thực sự giống hệt như đang vỗ về một con mèo con. 

Ray hơi kéo giãn khoảng cách, chăm chú quan sát sắc mặt cô thay đổi.

“Muốn khóc chưa?”

"À... chưa?" 

Ngải Lật bắt đầu cảm thấy bối rối trước hành động và câu hỏi của anh.

Ray nhíu mày.

Dưới ánh mắt quan sát của Klein, Ray đổi cách tiếp cận. Anh duỗi tay ra, chậm rãi lau sạch những vệt bùn bẩn bám trên mặt Ngải Lật. 

Khi cảm nhận cơ thể cô đang căng thẳng, anh lại từ tốn đưa tay ra sau cổ cô, chầm chậm lần xuống theo đường sống lưng.

Lòng bàn tay nam tính, nóng rực và thô ráp của anh khiến cô rùng mình dù có lớp vải chắn giữa hai người.

Ngải Lật vô thức hít sâu một hơi, tránh né ánh mắt của Klein và cúi đầu, sợ rằng vẻ mặt bất thường sẽ bị người khác nhìn ra.

Không đúng, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?

Tay Ray trượt xuống điểm nhạy cảm ở lưng cô, khiến Ngải Lật khẩn trương nhắm chặt mắt. Mặt cô hơi ửng đỏ. 

Nhưng không ngờ, Ray lại thu tay về, rồi lặp lại hành động chầm chậm vuốt xuống như trước.

Ngải Lật:…

Anh thực sự xem cô là mèo mà vuốt ve sao?

Có lẽ vì động tác của anh quá vụng về và chưa từng vượt qua giới hạn, dù bị ôm vào lòng anh, cảm giác vẫn khiến cô hơi khó chịu nhưng không còn quá căng thẳng như ban nãy. 

Thậm chí Ngải Lật còn cảm thấy hơi... cạn lời.

"Muốn khóc chưa?" 

Ray lại hỏi, giọng anh trầm xuống.

“……Tôi…”

Ngải Lật thầm gào thét trong lòng, nếu cố gắng, có lẽ tôi cũng có thể khóc cho anh xem đấy!

Nhưng dù trong lòng có than thở, Ngải Lật không nói ra. 

Dù gì giờ là cô đang chơi cờ với Klein, cần giữ cho Ray bình tĩnh mới được. Cùng lắm thì để mặc anh vuốt ve một chút, nhịn là xong.

Nhưng mà…

Chậc, đáng ghét thật!

Khi Ray gia tăng lực tay, lòng bàn tay anh lại một lần nữa áp sát vào lưng cô. Hơi nóng từ anh và áp lực ấy khiến Ngải Lật không khỏi cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.

Cô bị Ray khống chế cả tay lẫn chân, Alpha trước mặt áp đảo hoàn toàn khiến cô gần như không thể phản kháng.

“Khóc rồi sao?”

“Chưa, chưa có…”

Ngải Lật lắp bắp phủ nhận. Cơ thể cô mềm nhũn, nếu không phải bị Ray giữ lại, có lẽ cô đã ngã xuống rồi.

Ray chăm chú nhìn phần tóc sau gáy và vành tai đỏ bừng của cô, lần nữa nhíu mày. 

Anh hơi mất kiên nhẫn, vô thức siết tay mạnh hơn. Ngải Lật bị đau kêu lên, như một con mèo bị dẫm phải đuôi.

Ray lập tức nới lỏng tay.

Klein khoanh tay đứng bên cạnh quan sát, sau đó tiến lại gần hai người, ý cười càng sâu.

"Đúng là đồ biến thái, đừng tới đây…!" 

Ngải Lật bất lực mắng nhỏ, nhưng đã quá muộn.

Ray cau mày khó chịu khi thấy Klein đến gần, như thể bản năng phản kháng hơi thở của một tên đồng loại nguy hiểm. Nhưng Klein chỉ nhún vai, ra dấu hỗ trợ.

Ray nhìn khuôn mặt càng đỏ của Ngải Lật, cuối cùng cũng không phản đối.

Ngải Lật không ngờ Klein lại hành động nhanh như vậy, khiến cô không kịp phòng bị.

Bản năng mách bảo cô rằng, hơi thở tràn đầy mùi thuốc lá từ Klein cực kỳ nguy hiểm. Huống hồ hiện giờ cô hoàn toàn bị khống chế, không có khả năng chống cự.

"Thật cứng đầu ghê. Rõ ràng phạm lỗi, lại không chịu xin tha." 

Klein cười, xoa nhẹ lên má cô một cách thân mật. 

“Cứ giằng co mãi có ích gì đâu? Ray cũng không thả em đi đâu.”

“Vậy chi bằng tôi nhanh tay giúp em một chút, giải quyết cho xong, được không?”

“Á…”

Ray im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, tay vẫn đặt sau lưng cô.

Anh nhận ra, khác với mình, dưới tay Klein, cô gái nhỏ này lập tức phản ứng.

Chỉ cần Klein đụng chạm sơ sơ, Ngải Lật đã ra sức lắc đầu, nước mắt tràn ra khóe mắt, khuôn mặt tràn ngập đau khổ xen lẫn xấu hổ.

Ngải Lật giờ đây đã mất hết sức đứng vững, hai tay bị kéo lên đỉnh đầu, chỉ có thể nhờ Klein chống đỡ mới không ngã xuống.

Dù Klein cũng chạm vào cô rất nhẹ nhàng, nhưng cô lại phản ứng hoàn toàn khác biệt.

Ray lặng lẽ quan sát Ngải Lật hít thở gấp gáp, gương mặt nhăn nhó.

Klein nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào khóe miệng cô, cô cố cắn chặt hàm để chống cự.

Nhưng Klein, với kinh nghiệm dày dạn trong việc trị mấy kẻ cứng đầu, chỉ khẽ bóp má cô, lập tức liền khiến cô mất đi khả năng phòng thủ, hàng mi run lên kịch liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play