Hình xăm móng vuốt màu đen đối xứng từ gương mặt anh lan rộng ra má. 

Gương mặt anh trầm tĩnh, đường nét tuấn tú cực kỳ chính thống, dù dáng người cao lớn và gương mặt điển trai kia có đặt ở bất kỳ vũ hội nào cũng sẽ được các Omega nồng nhiệt vây quanh. 

Thế nhưng khí chất trên người anh lại lạnh lùng, khác biệt như thể một dị chủng.

Klein kẹp điếu thuốc, hơi cau mày cười nói.

“Đá thứ trên cây xuống đi, Ray. Cậu tò mò cô ấy cũng vô dụng thôi, người ta không phải là đối thủ có thể quyết đấu với cậu.”

Klein hiểu rõ trong đầu tên kia ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết làm gì, nên nói thẳng để dập tắt ý định kỳ quặc của đối phương.

Ray nhìn anh chăm chú.

"Muốn làm gì thì cứ làm theo lời tôi." 

Klein thúc giục, lòng bàn tay vô thức vuốt ve đuôi điếu thuốc.

“Đá cô ấy từ trên cây xuống, tôi sẽ dạy cậu cách ‘chơi’.”

---

Hai phút trước, Ngải Lật hoảng hốt chọn cách lao vào bụi cây để trốn.

Nghe tiếng bước chân đuổi sát sau lưng, cô vừa hít mũi vừa biết rõ rằng có trốn cũng chẳng còn đường thoát. 

Ngó quanh, cô phát hiện sau bụi cây có mấy thân cây thấp.

Những thân cây thấp ấy cành lá rậm rạp, nếu cô kịp leo lên có khi còn tránh thoát được truy đuổi phía sau.

Dù sao chạy tiếp cũng là đường chết, nên cô không do dự, mặc kệ vỏ cây thô ráp, vội vã trèo lên bằng tay chân vốn không hề linh hoạt.

Nhưng vừa mới trốn yên trên cây, Ngải Lật đã hoảng hốt nhận ra dưới bóng lá, có một ánh mắt lạnh lẽo, im lặng quan sát cô.

Ánh mắt ấy từ khuôn mặt lấm lem của cô, lướt đến chiếc cổ trắng nõn, rồi dừng lại ở dáng người đang quỳ gối trong tư thế bất đắc dĩ, để lộ ra những đường cong mềm mại cùng vòng eo hơi lõm xuống dưới lớp quần áo.

Đôi mắt anh lạnh băng, vô cảm như dã thú săn mồi.

Ngải Lật sợ đến mức suýt bật khóc, nhưng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô đành kiên trì nhìn anh, lắc đầu liên tục như cầu xin.

"Xin anh…" 

Cô run rẩy mở miệng.

Anh không chút biểu cảm, ánh mắt lại như bị đôi môi run rẩy kia thu hút, dừng lại ở cánh môi cô không ngừng mấp máy, không rõ có nghe thấy lời cô nói hay không.

Tiếng cười nhạo của Klein vang lên, Ngải Lật lập tức im bặt, vội đưa tay che miệng, ánh mắt sắp khóc nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc đen trước mặt.

Vừa rồi, anh như đang tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, hơi thở thu liễm, tồn tại gần như hòa vào bóng tối, nên cô hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của anh.

Nếu cho cô một cơ hội nữa, Ngải Lật nhất định sẽ tránh xa anh ta, leo lên một cái cây khác.

Tuy rằng anh chưa làm gì cả, chỉ đứng yên dưới gốc cây nhìn cô, nhưng ánh mắt ấy khiến đại não cô ong lên, toàn thân run rẩy, nhịp tim đập loạn như muốn phát cuồng.

Tay chống đỡ cơ thể run rẩy không thôi.

Chạy đi, mau chạy đi, đừng ở lại đây…

"Đá thứ đó trên cây xuống đi, Ray." 

Klein vừa cười vừa ra lệnh.

“Đừng lãng phí hứng thú với cô ấy. Cô ấy không phải kẻ để cậu chiến đấu.”

Thiếu niên tên "Ray" vẫn lặng im nhìn anh.

“Được rồi, tò mò thì làm theo tôi.”

“Đá xuống, tôi sẽ dạy cậu cách chơi cô ấy.”

——

Một khoảnh khắc im lặng như dài bằng cả thế kỷ.

Rồi một tiếng động mạnh vang lên, cành lá rào rào rung động, như có trận mưa lá nhỏ đổ ập xuống.

Ngải Lật cảm thấy sau đầu đau buốt, ý thức lập tức rơi vào bóng tối.

---

……

Đau quá…

Giữa cơn mơ hồ, thân thể cô mềm oặt như rơi vào sa mạc trắng rỗng, không ngừng chìm xuống, lạc lõng và bất an lan khắp cơ thể.

Trán cô túa mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run trong mộng.

“Cô ấy thế nào rồi?”

"Chỉ là chấn động não nhẹ, cho uống chút thuốc rồi sẽ ổn thôi." 

Một thiếu niên lạ giọng cười đáp. 

“Ông chủ, anh chơi kiểu này thì hỏng việc rồi, cô ta tạm thời không tỉnh lại đâu.”

Ngải Lật mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, khiến cô nhăn mặt khó chịu.

Trong lều im ắng một lúc, khói thuốc tan dần, rồi hơi thở nam tính khô nóng ập tới, lòng bàn tay thô ráp nâng mặt cô, nhẹ nhàng vén mí mắt cô lên nhìn.

"Ông chủ, anh muốn làm gì? Cô ấy vẫn đang ngủ đấy." 

Thiếu niên kia hơi bất ngờ hỏi. 

“Tôi tránh đi nhé?”

"Tôi không có hứng thú với thân thể cô ta." 

Klein đáp cụt lủn. 

“Liên Hoa, đi tìm người lấy thuốc, đừng ở đây làm ồn.”

“Ha ha, hiểu rồi.”

Ngải Lật dần chìm sâu vào mộng mị.

---

Cơ thể cô tự động chìm vào trạng thái ngủ sâu, đôi lúc tỉnh lại chút xíu trong mơ.

Một lần, cô mơ màng cảm nhận được có ánh mắt lạnh lùng dõi theo mình, giống như thú săn mồi đánh giá con mồi, khiến toàn thân cô run lên.

Một lần khác, ai đó ngồi xuống cạnh cô, bế nửa người cô dậy để đút thuốc. Khi bị buộc mở miệng, cô khổ sở phản kháng, suýt cắn người ta. 

Thiếu niên bên cạnh khẽ "xuỵt" một tiếng bất đắc dĩ, dỗ dành cô đừng cắn.

Đêm dần buông.

Ngải Lật mơ mơ màng màng mở mắt. Lều trại tối om, bên ngoài vọng vào tiếng ồn ào và mùi thịt nướng thơm ngào ngạt.

Đầu cô đau như búa bổ.

Mơ hồ nhớ lại, ban ngày cô bị té từ trên cây xuống, Klein còn đứng khá xa, mà Lôi lại hành động vội vàng, nên chẳng ai nghĩ cô sẽ dễ dàng rơi như vậy, đập thẳng đầu xuống đất.

Trận rớt xuống đất ấy khiến khu rừng nhỏ yên tĩnh hẳn mấy giây.

Tất nhiên, Ngải Lật không biết chuyện đó.

Cô rên nhẹ, ôm đầu run rẩy. Cô khát nước, toàn thân lạnh run và buồn nôn.

...Muốn uống nước quá.

Đang thở dốc, cô bất giác nhớ nhà, thì lều bị kéo ra.

Một thiếu niên tóc đen buộc cao đuôi ngựa khom người bước vào.

“Tỉnh rồi?”

Chàng thiếu niên mang nét phương Đông nhìn thấy cô ôm đầu cuộn tròn như mèo con yếu ớt, khẽ cười, lắc lắc bình nước trong tay.

“Đúng lúc lắm, cô còn phải uống thuốc tối nay. Lần này đừng để tôi phải đút nữa, hôm qua cô suýt cắn tôi đấy.”

Ngải Lật phản ứng có phần chậm chạp, cô mơ màng ôm đầu, từ kẽ hở giữa hai tay nhìn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dính bẩn trông vô cùng đáng thương.

Thiếu niên cúi xuống, liếc nhìn cô một cái, sau đó chống tay lên đầu gối, ngồi xổm xuống. 

Đuôi tóc buộc bằng dây nịt rũ xuống vai anh. 

"Được rồi, được rồi." 

Anh nói, mở nắp ấm nước, lấy ra một viên thuốc. 

“Há miệng, tôi đút thuốc cho cô lần nữa.”

Ngải Lật vẫn phản ứng rất chậm.

Liên Hoa nở nụ cười mơ hồ, bỗng duỗi tay che đi ánh mắt ướt đẫm của cô, tay kia nhanh chóng bóp nhẹ miệng cô mở ra, ném viên thuốc vào, rồi lập tức cầm lấy ấm nước, đè lên miệng cô để cô nuốt. 

Động tác thuần thục lại liền mạch.

“A... khụ khụ!”

"Uống thuốc đi, ngoan nào, nuốt xuống đi." 

Anh dỗ dành cho có lệ.

“Ha... ục ục...”

"Đúng rồi, sặc thì cứ uống thêm nước là được, ngoan lắm." 

Liên Hoa cười tủm tỉm, nhét miệng vòi ấm nước vào miệng cô, cho đến khi Ngải Lật bị ép ngậm lấy, nước theo khóe môi nhỏ từng giọt tí tách xuống. 

Anh chăm chú nhìn thoáng qua, sau đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi.

Uống được ít nước, Ngải Lật dần tỉnh táo hơn. Cô lắc đầu, khe khẽ nói lời cảm ơn, rồi ngẩng đầu lên hỏi.

“Cảm ơn... Xin hỏi, bây giờ tôi đang ở đâu?”

“Chỉ là chấn động nhẹ thôi, không sao cả. Uống thuốc xong, qua đêm nay sẽ đỡ hơn nhiều.”

"… Là anh cứu tôi sao?" 

Cô ngơ ngác hỏi tiếp.

Liên Hoa đứng thẳng dậy, chỉ cười không đáp, nhún vai ra vẻ không biết.

Ngải Lật chậm rãi hiểu ra, sắc mặt trở nên trầm xuống.

"Vậy... vậy anh có thể giúp tôi được không?" 

Ngải Lật vội vã nói, như níu lấy tia hy vọng cuối cùng. 

“Anh có thể đưa tôi ra khỏi đây không? Tôi nhất định sẽ báo đáp...”

"Ồ, to gan đấy." 

Liên Hoa ngắt lời cô, rồi giơ ngón cái chỉ vào chính mình, ra vẻ kinh ngạc.

“Nhưng mà này, cô đừng có nói linh tinh với mấy người trong doanh địa đấy. Nếu để Klein nghe thấy, cô sẽ bị trừng phạt đó.”

"Về phần tôi..." 

Anh cười khẽ. 

“Cô không nhầm tôi thành người tốt đấy chứ?”

Ngải Lật: “...”

"Nhưng mà..." 

Anh lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, hứng thú giơ tay làm dấu. 

“Chỉ cần thế này thôi.”

“Anh... đòi tiền sao?”

“Đúng vậy. Năm vạn đế quốc tệ, tôi sẽ đưa cô ra ngoài. Nhưng sau đó, nếu Klein truy đuổi, tôi sẽ không bảo vệ cô đâu. Nếu vì cô mà tôi bị liên lụy, cô còn phải bồi thường thêm tiền tổn thất tinh thần cho tôi.”

"Đưa tiền?" 

Thiếu niên nhe răng cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Ngải Lật siết chặt góc chăn, trầm mặc quay mặt đi.

"Hiểu rồi, cũng không sao. Ở đây dù sao cũng an toàn hơn, ít nhất sẽ không bị đào thải." 

Liên Hoa chẳng hề ngạc nhiên, đứng dậy, xoa cổ bước ra khỏi lều.

“Con người tôi chỉ nhận đế quốc tệ thôi. Mong rằng sau này chúng ta chỉ giao dịch bằng tiền bạc.”

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.”

Trước khi ra khỏi lều, anh lẩm bẩm.

“Chọn nhầm người để cầu xin rồi. Ở chỗ tôi, chẳng có gì quý hơn tiền cả.”

Khi thiếu niên Alpha có vẻ ngoài phương Đông bước ra khỏi lều, Ngải Lật lại chìm trong bóng tối cô đơn.

Lúc anh vén lều ra ngoài, Ngải Lật nghe thấy có người gọi anh, hình như là Liên Hoa.

...Nghe quen lắm.

Nhưng cô không nghĩ ra đã từng nghe ở đâu. Đầu đau nhức khiến cô phải từ bỏ suy nghĩ đó.

Bên ngoài, mùi thịt nướng thơm phức liên tục bay vào. Ngải Lật im lặng một lúc, bụng cũng khẽ réo lên.

Giờ chắc là lúc ăn cơm rồi…

Vậy cô có thể...?

Nghĩ đến đây, Ngải Lật khẩn trương đứng dậy, rón rén bò đến trước lều, kéo khóa lều hé ra một chút.

Bên ngoài quả nhiên có rất nhiều người đang bận rộn, một số ngồi xổm dưới gốc cây nghỉ ngơi hoặc lau vũ khí, số khác tụ tập quanh bếp nướng thịt. 

Nếu cô bây giờ lén đi ra, cẩn thận một chút... có lẽ sẽ trốn thoát được!

Nếu phải nói về tính cách nổi bật nhất của Ngải Lật, thì đó chính là sự bướng bỉnh và không chịu khuất phục.

Lúc ở Trái Đất, cô đã chịu không ít thiệt thòi vì bản tính này.

Khi xuyên đến thế giới khác, cô lại một lần nữa vì những kiên trì không cần thiết mà chuốc lấy gian khổ.

Có lúc cô nghĩ, đám Alpha này chẳng phải đang chờ cô rơi nước mắt vì không chịu nổi sao? Cố tình bắt nạt cô như vậy?

...Đáng ghét! Cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được ý nguyện!

Vừa củng cố niềm tin, cô vừa rón rén uốn éo người, men theo mép lều mà trốn ra ngoài.

Vì vóc dáng cô thấp bé (so với đám Alpha), hơn nữa lúc này mặt mày lấm lem, nên đám Alpha nghỉ ngơi kia cũng không chú ý đến cô, như thể chỉ là một con chuột nhỏ chạy qua.

Phía sau, một Alpha đang lau nòng súng ngẩng đầu lên, bật cười.

“Đều thấy cả đấy, sao không túm lại đùa chơi?”

"Thiếu gia Liên Hoa cũng chưa động tay, chúng ta quản làm gì?" 

Một người khác cười mắng.

Ngải Lật nhanh như chớp chạy về hướng có ít Alpha nhất, thành công ẩn mình sau những tán cây.

Cô vui mừng giơ tay làm dấu chiến thắng, nhưng niềm vui chưa kịp duy trì được hai giây đã lập tức đông cứng.

Dưới bóng cây, một thiếu niên với vết xăm hình móng vuốt trên mặt đang chống một tay lên đầu gối, đôi mắt vàng lạnh lẽo nhìn thẳng về phía cô.

Anh ta cả người dính máu, cơ thể săn chắc nổi bật dưới bộ đồ huấn luyện đã nhuộm đỏ, giống như vừa trải qua một trận chiến đẫm máu.

Ngải Lật:!!

Sao lại như vậy!

Hóa ra mọi người không đến gần khu vực này là vì có... một con mãnh thú trấn giữ ở đây!

Thiếu niên chỉ yên lặng nhìn cô một lát, sau đó đứng dậy. Cơ thể cao lớn như một ngọn núi từ từ ép tới.

Ngải Lật hoảng loạn lùi về sau hai bước.

Anh ta cả người nhuộm máu, cũng không vì sự né tránh của cô mà dừng lại, vẫn lặng lẽ tiến tới.

Ngải Lật lùi tới gần lối vào doanh địa.

Anh ta cũng cúi thấp người, ghé sát vào đỉnh đầu cô, sau đó chậm rãi lướt xuống theo đường cong cơ thể mềm mại của cô, cuối cùng chôn mặt vào phần cổ mỏng manh yếu ớt.

---

Giải thích tí :

– Ray là ai? Là cái ông cuồng chiến, bỏ tiết đấu để đi tìm đàn anh solo đó, Ray Rodgris.

– Tên trong convert là Lôi, tự nhiên họ tiếng anh mà tên tiếng trung, kì ha? Thế là tui vô bản tiếng trung tìm thử, và đây là kết quả.

– Ray Rodgris trong tiếng Trung viết là 雷·Rodgris.

Chữ 雷 (Lôi) chỉ đơn giản dùng để phiên âm cho Ray, vì Ray không có chữ Hán tương ứng.

Nó không mang nghĩa sấm sét hay lôi điện như trong từ điển.

App của convert dịch nhầm vì nó lấy nghĩa của chữ 雷 thay vì hiểu rằng đây chỉ là phiên âm tên riêng.

Khi phiên âm tên riêng từ tiếng nước ngoài, tiếng Trung thường chọn chữ cho gần âm đọc, không xét nghĩa.

Thế nên ai đọc convert rồi thì đừng có nói tui dịch sai nhó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play