Tuy Ôn Xu không biết rằng Bùi Dữ hiện giờ nghe được tiếng lòng mình, nhưng theo cảm giác thì cô đã hiểu sơ sơ.
Chỉ cần trong lòng cô nghĩ đến những điều như “không muốn để chủ nhân nghe thấy”, hoặc liên quan đến Bùi Dữ mà không muốn anh biết, thì anh sẽ không nghe thấy.
Một số chuyện riêng tư, như việc cô trọng sinh, cũng sẽ bị “tự động khóa lại” — vì Bùi Dữ là người thuộc thế giới này, đó là một kiểu hạn chế không thể tránh.
Bùi Dữ lúc này thật sự bắt đầu lo lắng. Rõ ràng anh nghe tiếng cô ở phòng khách, nhưng tìm kỹ vẫn không thấy. Cả trần nhà cũng không có, vậy cô đi đâu được chứ?
“Tiểu Miêu? Tôi chịu thua rồi, ra đây đi được không?”
“Bé mèo dễ thương nhất quả đất trốn đâu rồi hả?”
Vừa dụ dỗ, anh vừa tiếp tục tìm kiếm, đến cả khăn trải bàn trên bàn trà cũng không bỏ qua.
Dưới sofa, nhà vệ sinh, chỗ lau nhà, dưới gầm bàn, thậm chí cả sau rèm cửa, góc phòng ngủ — anh đều kiểm tra hết. Nhưng Tiểu Miêu như thể biến mất hoàn toàn, không một tiếng động.
Lúc không tìm thấy, Bùi Dữ chợt nhớ ra, hình như cửa sổ bếp chưa khóa? Gương mặt anh lập tức trở nên nghiêm trọng.
Chỗ họ ở là tầng 33, nếu rớt xuống thì chỉ có tan xác.
Anh lập tức lao vào bếp — cửa sổ đã đóng chặt, còn cài khóa. Không thể mở ra được.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được muốn lôi con mèo này ra đánh mông một trận.
Chơi gì chơi dữ vậy chứ! Chủ nhân sắp phát điên rồi đây!
Chắc ai nuôi mèo rồi cũng từng trải qua cảm giác này — tim lên xuống như tàu lượn.
Bùi Dữ gọi thêm vài tiếng, Tiểu Miêu vẫn không chịu ló mặt ra, anh đành tiếp tục tìm lần nữa. Lần này anh kiểm tra cả những góc trước đó chưa kịp để ý kỹ, cả trong chăn, dưới gối cũng không bỏ sót.
Vẫn không thấy.
Lúc này, Ôn Xu – được lời khen trong lòng chủ nhân suốt cả tiếng – đang nằm lim dim trên thanh rèm đen, cái đuôi dài thõng xuống đong đưa nhẹ nhẹ.
Cô ẩn nấp rất khéo: rèm màu đen, lông cô thì vừa đen vừa trắng, phần đen hòa vào rèm, phần trắng thì tiệp vào tường.
Lần đầu Bùi Dữ tìm đến gần, cô đã cuộn tròn cả người và đuôi lại, dù thân mèo của cô bây giờ khá to, nhưng không nhìn kỹ sẽ khó mà phát hiện.
Thấy chủ nhân sốt ruột cuống quýt, Tiểu Miêu lại cực kỳ điềm nhiên, thậm chí còn nhắm mắt ngủ luôn.
Đấy gọi là "càng kêu càng không ra", Tiểu Miêu đúng là bản chất khó chiều.
Nhưng cô không ngờ vừa nhắm mắt một chút thì dưới đất đã vang lên giọng nghiến răng của Bùi Dữ, anh tìm ra rồi!
“Tiểu Miêu, xuống đây.”
Ôn Xu lập tức mở mắt, làm bộ vô tội nghiêng đầu nhìn anh, còn liếm liếm lông trên móng vuốt.
Không phải lỗi của Tiểu Miêu đâu, do chủ nhân tìm không giỏi thôi mà~
Bùi Dữ nhìn cái đuôi mèo cứ lúc ẩn lúc hiện mà đau đầu. Anh cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng:
“Xuống đi nào, chơi lâu rồi, có mệt không? Xuống ăn trái cây, ăn xong rồi ngủ nhé?”
“Meoo ~”
Mắt Tiểu Miêu sáng rực, cuối cùng cũng đứng dậy, vươn người duỗi vài cái, rồi chính xác bổ nhào vào lòng Bùi Dữ.