Bùi Dữ ôm một bé mèo nặng trịch trong lòng, không nhịn được vỗ nhẹ vào mông cô,
“Làm tôi tìm mệt bở hơi tai, đúng là bé mèo hư.”
Ôn Xu sững người, “Meow! Meo!”
【 Tiểu Miêu không sai mà! Đồ xấu xa! 】
【 Anh bắt nạt Tiểu Miêu! Gạt Tiểu Miêu! Còn đánh Tiểu Miêu nữa! 】
Trước kia khi chưa nghe được tiếng lòng của cô, Bùi Dữ cũng không hiểu được cảm xúc của Tiểu Miêu, có thể phớt lờ hoặc tự diễn giải theo ý mình.
Nhưng giờ đã nghe được tiếng lòng, anh không thể nào làm ngơ.
Bùi Dữ khẽ ho một tiếng, lấy ra vài quả việt quất trong không gian, “Ăn đi.”
May mà Tiểu Miêu dễ dụ quá, vừa thấy đồ ăn đã hí hửng nhào tới.
Thấy cô không còn giận nữa, Bùi Dữ thở phào, cười xoa đầu cô.
Dù tham ăn, nghịch ngợm, nhưng vẫn rất nghe lời. May mà anh còn đủ khả năng nuôi dưỡng và che chở cho cô.
Tiểu Miêu ăn sạch mấy quả việt quất trong nháy mắt, quanh miệng dính đầy lông tơ nhuộm tím nhàn nhạt. Sau đó lại bị Bùi Dữ dùng khăn ướt lau sạch từng chút một.
Chơi một hồi lâu, dù không vận động gì nhiều, tinh thần vẫn luôn căng thẳng nên giờ cô cũng hơi mệt.
Bùi Dữ không cản cô nữa, nhìn Tiểu Miêu chạy về phía phòng ngủ. Khi anh bước vào, cô đã tự giác leo lên gối nằm xuống.
Anh lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa sơ qua, rồi nằm xuống cạnh cô.
Đèn đầu giường được tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Rèm cửa sát đất chưa kéo, từ trong phòng có thể nhìn ra biển rộng bao la, đen đặc một mảng, vừa nặng nề vừa bí ẩn.
Do ban ngày ngủ quá nhiều, Ôn Xu tỉnh sớm. Khi cô mở mắt thì trời đã gần 5 giờ sáng, bên ngoài chân trời đã lờ mờ sáng.
Cô nhảy nhẹ khỏi giường, uống chút nước ở góc phòng, ăn ít thức ăn mèo rồi tới ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, muốn chờ mặt trời mọc.
Khi còn là người, phần lớn thời gian cô chỉ ở bệnh viện và ở nhà. Thỉnh thoảng có thể ở trường học, đã từng thấy hoàng hôn, từng thấy đêm tối và cả rạng sáng, nhưng chưa bao giờ thấy khoảnh khắc mặt trời vừa mọc.
Ôn Xu rất háo hức chờ đợi khoảnh khắc đó.
Tuy vẫn còn hơi sớm, nhưng cô ngồi chờ được một lúc đã thấy không yên, liền quay lại giường, đi vòng quanh Bùi Dữ vài vòng.
Bùi Dữ có thói quen ngủ không mặc đồ, vì trong mắt anh, Tiểu Miêu dù có khác giới cũng chỉ là một bé mèo nhỏ.
Vì thế, sáng nào Ôn Xu cũng có cơ hội ngắm body cơ bắp săn chắc của một trai đẹp.
Da Bùi Dữ ngăm khỏe, nhưng phần ngực và bụng ít phơi nắng lại trắng sáng hơn. Ôn Xu nhìn nhìn, không nhịn được giơ móng sờ sờ, rồi lại bắt đầu đạp đạp.
Khụ khụ.
Nói thật, nam sắc thế này ai mà cưỡng lại được chứ?
Dù sao thì... mèo con không cưỡng lại được!
Phải nói một câu công bằng, cho dù Tiểu Miêu có tiến hóa to hơn sau này, thì so với Bùi Dữ vẫn chỉ là bé xíu. Cõng cô chạy mười mấy cây số cũng không vấn đề gì.
Nhưng khi Tiểu Miêu ngồi xổm lên ngực anh mà đạp, thì mấy câu kia phải rút lại ngay.
Nặng quá.
Bùi Dữ thở không nổi, trong giấc mơ còn tưởng bị ma đè, vất vả mở mắt ra thì thấy... bé mèo hư đang ngồi trên ngực mình!
Anh lạnh mặt xách Tiểu Miêu lên, cô mèo ngơ ngác "meo meo" hai tiếng, còn nghiêng đầu nhìn anh cực kỳ vô tội.
Quen quá rồi. Bùi Dữ đã quá quen với màn chào buổi sáng kiểu này nên mặt không cảm xúc.