【 Chính là vì Tiểu Miêu chán chường đó! 】

Bùi Dữ mê mẩn vẻ đáng yêu của Tiểu Miêu, quyết định hoãn việc viết nhật ký hôm nay lại để sau khi Tiểu Miêu ngủ rồi mới làm tiếp.

Anh có chút tò mò không biết bình thường Tiểu Miêu nghĩ gì trong lòng mà cứ hay “nói chuyện” với anh như vậy.

Suy nghĩ một lát, Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu hôn một cái, rồi quan sát phản ứng của cô.

Tiểu Miêu đột nhiên bị ôm, cả người cứng đờ, ngu ngơ nhìn anh.

“Meoo ~”

【 Aaaa! 】

Tiểu Miêu đỏ mặt, lặng lẽ cuộn tròn người lại, cái đuôi xù xì còn cố che che phần mông nhỏ.

Bùi Dữ hơi chờ mong xem cô phản ứng ra sao, nhưng ngoài câu “Aaaa!” thì không còn gì nữa. Anh khẽ vuốt vuốt cô, rồi úp mặt vào bụng lông mềm hít một hơi thật sâu.

“Meoo !!”

Ôn Xu phản kháng bằng tay chân nhưng hoàn toàn vô hại, còn dùng giọng mềm như sữa, không chút móng vuốt nào ló ra.

【 Đồ biến thái! Đồ dê xồm! 】

【 Cắn anh! Cắn anh cắn anh cắn anh! 】

Tiểu Miêu đáng thương quay đầu cắn vào ngón tay Bùi Dữ, lộ ra mấy chiếc răng nanh nhỏ xíu nhưng cắn cực kỳ nhẹ nhàng.

Nghe thấy từ “biến thái”, Bùi Dữ khựng lại một chút, rồi xoa mũi, có phần ngượng ngùng buông Tiểu Miêu ra.

Lúc trước không nghe được tiếng lòng của cô thì thôi, bây giờ mới biết Tiểu Miêu cũng biết ngượng ngùng nữa.

Xem ra sau này phải đối xử với cô đàng hoàng hơn chút mới được.

Giờ đây Tiểu Miêu không còn chỉ là một con mèo nhỏ nữa, mà là một cô gái nhỏ đáng yêu thực sự.

Ôn Xu lập tức chui ra khỏi lòng anh, chạy như bay tới cửa, sau đó len lén thò đầu lông xù vào, đôi mắt mèo đen láy nhìn anh.

Bùi Dữ chậm rãi đứng dậy, liền thấy Tiểu Miêu thoắt cái rụt đầu lại, vài giây sau lại thò đầu ra nhìn xem anh có đuổi theo không.

Bùi Dữ hiểu ngay — bé mèo nhỏ này đang rủ anh chơi trò trốn tìm.

Anh rất phối hợp, bước lên vài bước, rồi lập tức nghe thấy tiếng chạy trong phòng khách.

Anh cố tình tạo tiếng động, làm ra vẻ mình đang đuổi theo. Một lúc sau, phòng khách lại yên ắng trở lại, chắc Tiểu Miêu đã tìm được chỗ ẩn nấp ngon lành.

Đã vậy thì chơi với cô một lát cũng tốt.

Ôn Xu ban đầu chỉ định thò đầu xem phản ứng của anh, nhưng thấy anh có vẻ đang nghĩ gì đó nghiêm túc, cô lại cảm thấy chắc là anh đang buồn chán nên mới làm ra vẻ như vậy. Thế là cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, chơi với anh chút cũng hay.

Mà đúng thật, trò trốn tìm này vui quá chừng, nhất là khi nhìn thấy mặt Bùi Dữ từ nghi ngờ đến nghiêm túc, như đang nghi ngờ cả cuộc đời vậy, quá đáng yêu.

Bùi Dữ vốn không hay bị chơi khăm, mà từ khi sống lại thì chỉ bị Tiểu Miêu dắt mũi.

Lúc đầu, anh tìm khá hời hợt, lật sơ cái sofa, nhìn quanh nhà bếp tí rồi thôi.

Tiểu Miêu trước giờ hay lộ đuôi sớm, biết đâu một lát nữa lại tự thò ra chơi.

Anh còn thầm nghĩ nếu cô thật sự để lộ đuôi, không biết mình có nên giả vờ như không thấy không.

Không ngờ, anh tìm tới hơn mười phút, lục tung cả phòng khách, đồ lớn đồ nhỏ đều dở ra xem, mà không thấy một cọng lông mèo nào.

Quan trọng là — không nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Miêu luôn.

Lúc này Bùi Dữ mới bắt đầu hơi lo.

Anh dùng giọng nhẹ nhàng dụ dỗ:

“Tiểu Miêu thông minh trốn đâu rồi ta? Tìm mãi không thấy luôn đó nha~”

Ôn Xu ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, nhìn Bùi Dữ lom khom đi tìm mình, trong lòng khoái chí lắm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play