Sau khi nghiêm túc chỉnh trang lại mình, cả thể xác và tinh thần Lý Kỳ Kỳ đều rã rời.

Cô lặng lẽ trở về phòng, bật điều hòa, đắp chăn, và ngủ tiếp.

Phòng điều hòa vào mùa hè đúng là thiên đường, đặc biệt khi bạn vừa sạch sẽ, thơm tho.

Tiếng chuông cửa đánh thức cô dậy.

Cô bước ra mở cửa, em trai cô hiện đang học lớp 6 vừa thấy chị gái liền hét lên kinh ngạc.

Em cô là học sinh ngoan, vì kén ăn nên còi cọc, thấp bé, gầy nhẳng với đôi mắt sáng.

“Chị?!”

Mẹ của Lý Kỳ Kỳ cũng sững người khi thấy mái tóc ngắn cũn cỡn của con gái: “Khi nào cắt tóc vậy? Ngắn quá, xấu chết đi được!”

Từ trước đến nay, mẹ không thích cô cắt tóc, nên bắt đầu phê bình liên hồi: “Không phải nói là bị bệnh à? Sao không nằm nhà nghỉ, lại còn đi lung tung?”

Thấy đôi giày mới để cạnh tủ, mẹ hỏi tiếp: “Còn mua giày nữa? Bao nhiêu tiền đấy?!”

Mẹ cô nói không ngừng, lại còn to tiếng.

Lý Kỳ Kỳ lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ ơi, mai đưa con đi làm kính mới nha.”

Cô đang đeo cặp kính gọng đen to đùng, đã dùng hai ba năm, trông vừa quê vừa khô khan.

Cận nặng lên do dùng máy tính nhiều. Kính này sắp không theo kịp nữa rồi.

“Được.”

Mẹ gật đầu.

Mẹ Lý Kỳ Kỳ đồng ý nhanh chóng đến mức bất ngờ, chỉ là vẫn thấy lạ, sao cô con gái vốn ki bo keo kiệt của mình lại đột nhiên mua nhiều đồ đến thế?

Rõ ràng nói là bị cảm nắng, phải về nhà nghỉ ngơi, mà lại còn tranh thủ đi cắt tóc, chuyện nghiêm trọng vậy mà cũng bị nhẹ nhàng bỏ qua.

Ở trường suốt sáu ngày, hôm nay tan học về nhà, mẹ Lý Kỳ Kỳ như thường lệ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều món ngon cho cô, đầy đủ thịt cá, màu sắc hương vị đều hấp dẫn.

Trong nhà Lý Kỳ Kỳ, ngoài em trai cô ra thì ai cũng tròn trịa, tất cả đều là do ăn cơm ăn thịt mà ra, nhìn là biết chắc nịch.

Lý Kỳ Kỳ quyết định chỉ ăn rau, không đụng đến cơm, vì thế cô cũng không lấy cơm.

Mẹ cô lớn tiếng gọi với theo: “Không ăn no thì giảm cân kiểu gì? Giảm cân cũng phải ăn mới được chứ!”

Lý Kỳ Kỳ giả vờ không nghe thấy, nếu mà còn ăn tiếp nữa thì cô sẽ biến thành heo mất.

---

Thứ Bảy, với sự giúp đỡ từ mẹ, Lý Kỳ Kỳ đã đổi được một cặp kính gọng mảnh mới.

Lúc soi gương, cô thấy bản thân trông thuận mắt hơn hẳn, thậm chí còn muốn tự chụp 3000 kiểu ảnh.

Cô cầm điện thoại nắp gập lên, rồi lại lặng lẽ bỏ xuống. Dùng cái điện thoại đó để tự sướng thì cũng được thôi… nhưng không cần thiết.

Tối hôm đó, Lý Kỳ Kỳ dùng loại sữa tắm mùi siêu thơm, tự thưởng cho mình một lần tắm kỹ càng. Sau đó thay bộ đồng phục mới vừa vặn, mang đôi giày vải đúng chuẩn hot trend của bây giờ.

Trong lòng đầy tự tin, giây phút ấy cô cảm thấy mình chính là một nữ sinh xinh đẹp!

Thậm chí cô còn lén vẽ chân mày, tô một chút son dưỡng.

Giữa chừng, Lý Kỳ Kỳ bỗng hơi hoang mang và cảm thán, sao lại có cảm giác giống như bản thân đang chuẩn bị ra chiến trường thế này?

Nhiều năm trước, khi vẫn còn học lớp 9, trước mỗi buổi học cô đều dốc sức xịt nước hoa sữa thơm nức, tóc cũng sấy mượt tỉ mỉ.

Vào lớp, cô sẽ giả vờ thờ ơ, rồi ngồi xuống cạnh cậu. Hồi đó, cô thực sự rất thích Vu Lý.

Nếu không thì mỗi cuối tuần tan học xong, cô đâu háo hức đến thế, chỉ mong được trò chuyện với cậu.

Hy vọng rằng tất cả những tiểu xảo mình làm đều sẽ lọt vào mắt cậu.

---

Trên đường đến trường, Lý Kỳ Kỳ chủ động nhắc: “Mẹ… chuyện tiền cơm cuối tuần này…”

Mẹ cô rút trong ví ra 120 đồng: “Vậy là đủ rồi chứ?”

Lý Kỳ Kỳ: “…” 

Cảm giác như quay về thời kỳ khó khăn rồi.

“Còn Khúc Đình Đình cuối tuần nào cũng được cho 150 đồng đấy.”

Mẹ cô biết Khúc Đình Đình. Hồi họp phụ huynh trước, hai người từng nói chuyện, còn phát hiện là đồng hương nữa.

Mẹ cô liếc Lý Kỳ Kỳ: “Nhà mình không chạy theo đua đòi. Con đừng đua đòi nghe chưa?”

"Dạ…"  

Tiền chưa xin được mà còn bị mắng một trận, nhưng muốn làm đẹp thì không thể thiếu tiền.

Cô chỉ có thể tiết kiệm bằng cách ăn ít hơn.

---

Lý Kỳ Kỳ đến trễ.

Cô leo cầu thang chậm rì rì, cứ như đang lên đoạn đầu đài.

Leo cầu thang luôn là một nỗi khổ của cô. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, cô hầu như không còn vận động kiểu này nữa.

Khi cuối cùng cũng đứng trước cửa lớp, thầy chủ nhiệm đang hùng hồn diễn thuyết về tinh thần chiến đấu trong kỳ thi đại học.

Cô gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Em xin phép vào lớp.”

Thật ra cô rất muốn giả vờ như mình vô hình, lặng lẽ lẻn vào lớp. Nhưng khổ nỗi, chỗ ngồi của cô lại ở giữa lớp, lén vào là chuyện không thể.

Lý Kỳ Kỳ học không tệ, cũng chỉ trễ có một phút. Thầy chủ nhiệm tính tình vốn nóng, nhưng thấy là cô thì chỉ liếc rồi bảo.

“Vào đi.”

Vừa bước vào lớp, cả lớp đồng loạt "Oa ~" một tiếng.

Mọi người phát hiện cô rõ ràng đã xinh lên rất nhiều, cả người như khác hẳn.

Không khác sao được, cô thay bộ đồng phục vừa vặn, cắt tóc gọn gàng, vẽ chân mày, còn đổi cả kính mới.

Lý Kỳ Kỳ chịu không nổi kiểu náo loạn này, cô giả vờ bình tĩnh, cúi đầu quay trở về chỗ ngồi.

Dù đã là người lớn, mà Lý Kỳ Kỳ vẫn đỏ mặt, rất thiếu khí chất.

Vu Lý thì giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng đuôi mắt vẫn lén liếc nhìn cô.

Lý Kỳ Kỳ quyết định phải chủ động hơn. Nếu không tấn công, sao có ngày thành công?

Vu Lý đã nhảy nhót trong trí nhớ cô nhiều năm rồi, cô không thể để cậu tiếp tục trên cơ mình mãi.

Cô nghiêng đầu hỏi: “Đồng phục mới của tớ có đẹp không?”

“Khác gì đâu?”

Không ngờ cô hỏi câu đó, Vu Lý hơi ngẩn người, nghiêng đầu liếc cô một cái rồi lập tức quay đi, không nhìn nữa.

Cậu đúng là… giết chết hết cả không khí!

"…" 

Ngoài việc muốn chửi thề, cô không biết nói gì.

Tóc Lý Kỳ Kỳ vẫn còn thơm mùi dầu gội, mượt mà, chưa bị kẹp hay buộc lên, nhìn rất dịu dàng.

Cô vén tóc ra sau tai, rồi từ đáy lòng cảm thán, mùa hè mà không buộc tóc thì đúng là nóng phát điên.

Rộng lượng như cô, quyết định không chấp cậu nữa.

“Tớ thấy mình đẹp mà. Cậu xem, hôm nay tụi mình đều mặc quần dài, có duyên ghê.”

Cô cười nhìn Vu Lý.

Cậu nhìn lại quần dài của mình, rồi nhìn cô, mãi chẳng thốt ra được lời nào.

“Cậu thử đếm xem cả lớp có ai không mặc quần dài không?”

Trường chia đồng phục thành hai loại cho mùa hè và mùa thu đông. Nhưng hầu hết học sinh đều mặc quần dài quanh năm.

Cô nhìn kỹ một lượt, phát hiện chỉ có hai bạn nam mặc quần đùi.

Cô đành căng da đầu mà nói: “Trường hợp này khác mà.”

Khác chỗ nào thì cô cũng không nói rõ được. May là Vu Lý không tiếp lời, nếu không cô cũng chẳng biết giải thích làm sao.

---

Giờ ra chơi, Khúc Đình Đình chạy sang tám chuyện.

Cô ấy kinh ngạc hỏi: “Lý Kỳ Kỳ! Hôm qua cậu lén đi giảm cân à? Cậu mới bước vào lớp thôi mà tớ suýt không nhận ra luôn!”

“Đúng đó, sao trông gầy đi nhiều thế?”

Bạn ngồi trước của cô, cũng là bạn gái cũ tương lai của Vu Lý, Trương Hiểu Tiêu cũng quay lại hưởng ứng.

Trong một lớp học toàn nữ sinh với nước da ngăm đen, Trương Hiểu Tiêu không chỉ trắng sáng nổi bật mà còn đáng yêu một cách tự nhiên.

Đôi mắt to tròn, khi cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh. Dáng người nhỏ nhắn dễ thương, hoàn toàn trái ngược với Lý Kỳ Kỳ, cao lớn và hơi thô kệch.

Lý Kỳ Kỳ cười gượng: “Không có gì đâu, chỉ là đổi kiểu tóc với bỏ kính thôi mà.” .

Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao hai người kia lại nảy sinh tình cảm trong lúc cô không để ý.

Chắc là do sau giờ tự học buổi tối, bọn họ thường ở lại học thêm, còn cô thì viện lý do học cũng ổn, lười biếng quen rồi, nên vừa hết giờ là lập tức chạy về ký túc xá nằm nghỉ.

Cô nào ngờ, chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Một thời gian dài, Lý Kỳ Kỳ vẫn chìm đắm trong ảo tưởng kiểu: “Chờ cậu tốt nghiệp rồi, mình với cậu có thể cùng nhau đi xem phim.”

Không ngờ người ta đã đi xem với nhau không biết bao nhiêu lần rồi.

Lý Kỳ Kỳ thề, lần này nhất định sẽ ở lại lớp tới cuối cùng, quyết tâm làm người chốt cửa lớp!

---

“Các lớp trưởng, thu bài tập giúp.”

Một câu ngắn ngủi vang lên khiến Lý Kỳ Kỳ trợn tròn mắt.

Bài tập á? Bài tập gì chứ?

Cô hoàn toàn quên mất việc mình cũng phải làm bài tập. Học sinh cấp ba thảm vậy sao? Mới nghỉ có một ngày mà đã có bài tập rồi à?

Cô xin nghỉ trọn buổi trưa, thoải mái biết bao, nhưng tới lúc nộp bài thì chẳng còn dư dả gì nữa.

Đến mức mà bây giờ, có khi cô còn chẳng viết nỗi tên mình.

Không nộp bài tập, hậu quả chính là từng giáo viên sẽ điểm mặt chỉ tên cô trong giờ, phê bình học sinh là không có ý thức học hành.

Cô chẳng còn tâm trí giữ thể diện, sốt ruột quay sang hỏi bạn cùng bàn: “Này.. Vu Lý nè, cậu có biết thầy cô giao bài tập gì không?”

Vu Lý chớp chớp mắt hỏi lại: “Môn nào?” 

Dù xấu hổ đến mức không dám mở lời, Lý Kỳ Kỳ cũng đành ngượng ngùng thốt ra: “Tất cả…”

Vu Lý: “…”

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt quyển sổ ghi bài tập lên bàn cô. Chữ cậu viết rất nắn nót, rõ ràng từng môn một, đâu ra đó.

“Tự xem đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu!”

Lý Kỳ Kỳ nhận lấy quyển sổ. Thật ra chữ Vu Lý viết rất đẹp, y như đôi tay xinh xắn chơi piano từ nhỏ của cậu vậy.

Trưa thứ Sáu, cô không quay lại lớp, bài kiểm tra các môn được phát đều đặt gọn gàng trên bàn cô. Cô nhìn từng tờ, từng tờ, điểm số không thể nào tệ hơn.

Cô mở ra xem, càng xem càng tối sầm mặt, đúng là cái gì cô cũng không biết làm.

Đề trắc nghiệm thì còn có thể chọn đại, chứ đến câu hỏi tự luận là não cô như bị ngắt nguồn.

Cầm quyển sổ ghi bài tập, Lý Kỳ Kỳ cuối cùng cũng nhận ra, thứ cô thiếu không phải quyển sổ… mà là cả đống bài tập.

---

“Vu Lý nè… Tớ có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”

Cô ngượng ngùng, nhẹ nhàng dùng bút gõ gõ lên bàn cậu.

“Gì thế?” 

Cậu chàng đẹp trai này phản xạ rất nhanh.

“Cậu có thể… cho tớ mượn bài tập tham khảo một chút không…”

“Môn nào?”

“…Tất cả.”

Lý Kỳ Kỳ lại cười gượng thêm lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play