Triệu lão hán trong lòng bị đè nén đến hoảng, đặc biệt quay đầu thấy con cả mồ hôi đầy đầu, còn vì đi đường đêm mà dẫm phải hố đất ngã một cái, cả người lấm lem, hắn tức khắc càng tức giận.
"Đi, cha đưa con đi ăn mì, ăn cho ba tô lớn để hả giận." Triệu lão hán một tay ôm lấy vai con trai, lại nhìn em gái đang cõng trên lưng, trên đường ồn ào như vậy cũng không làm nàng tỉnh giấc. Quay đầu thấy người bán hàng rong gánh gánh kẹo hồ lô rao hàng, hắn trực tiếp gọi người lại, "Tiểu ca bán kẹo hồ lô, đúng rồi, là cậu đấy, lại đây một chút."
Có mối làm ăn đến cửa, người bán hàng rong cười chạy tới: "Lão nhân gia, ngài muốn mua kẹo hồ lô à?"
"Cả gánh kẹo hồ lô, ta mua hết!" Triệu lão hán hào sảng mở miệng, hắn quyết định dùng tiền Vu Ngọc Diễm cho để xoa dịu cơn giận do Vu Ngọc Diễm gây ra. Đợi Tiểu Bảo tỉnh giấc, thấy cha mua nhiều kẹo hồ lô như vậy cho nàng, chẳng phải sẽ vui mừng nhảy cẫng lên sao?
Vừa tưởng tượng đến con gái ngọt ngào mềm mại nũng nịu với mình, hắn tức khắc không còn giận nữa.
Người bán hàng rong sợ đến nói lắp: "Cả gánh kẹo hồ lô cũng phải ạ? Ngài, ngài không đùa đấy chứ?"
Triệu lão hán trừng mắt, trực tiếp lấy ra một thỏi nguyên bảo nhỏ từ trên người, đúng vậy, đây là hắn lén giấu. Người đàn ông nào mà không giấu tiền riêng? Hắn nghĩ một cách hợp tình hợp lý, hai mươi mấy thỏi cơ mà, thêm một cái thiếu một cái cũng không nhìn ra, tiền riêng của hắn là để dành mua kẹo cho Tiểu Bảo, tiện thể mua rượu cho chính mình ăn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT