Hai vợ chồng già cũng nghĩ mãi không ra một biện pháp nào vẹn cả đôi đường.
Vương thị càng nghĩ ngợi, nước mắt càng rơi nhiều, bà thật sự không muốn con trai đi phục binh dịch, huống chi đây không phải là đi biên quan chống đỡ ngoại địch bảo vệ quốc gia, đây là nội loạn, là dân loạn, là do triều đình vô dụng!
Cứ như vậy mà để lão đại đi toi mạng, Vương thị đau đớn đến ruột gan rối bời, không vui, sao cũng không vui!
Triệu lão hán cũng chẳng vui vẻ gì, ông nghĩ xa hơn, lúc này trưng binh là mỗi nhà một người, giả sử sau này chết người nhiều, chỗ trống này ai sẽ bù vào? Lần thứ hai trưng binh thì sao? Ông có ba đứa con trai, một lần đã bị gọi đi một đứa, đợi đến khi con trai chết hết, có phải đến lượt cháu đích tôn tiếp tục lên đường?
Ông sinh nhiều con cháu như vậy, chẳng lẽ chỉ để cho quan lại giày xéo?
"Hay là trốn đi?" Triệu lão hán do dự nói, “Tiểu Bảo chẳng phải nói việc trưng binh là vào một hai ngày sau vụ thu sao, còn mấy tháng nữa, tôi dọn dẹp đồ đạc trong nhà xong, đợi lúa trong ruộng chín, gặt sớm mấy ngày rồi chúng ta chạy.”
Vương thị nghe vậy kinh hãi: “Ông muốn đi làm lưu dân sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play