Triệu lão hán không hề hay biết có người đang nhòm ngó mồ mả tổ tiên nhà mình. Nếu ông mà biết chuyện này, có lẽ đã vác đòn gánh đến tận cửa để nói cho ra lẽ.
Khí vận của tổ tiên mà dám tùy tiện động vào sao? Thật là mơ tưởng hão huyền!
Về nhà lấy đòn gánh và dây thừng, Triệu lão hán đặt Triệu Tiểu Bảo vào giỏ, còn Triệu Tiểu Ngũ thì rất tự giác đi tới để cõng giỏ.
“Cha, con tự đi được.” Triệu Tiểu Bảo đứng trong giỏ, người còn chưa cao bằng cái giỏ, giọng trẻ con kêu lên.
“Đường vào núi đâu có dễ đi, Tiểu Bảo ngoan, để cháu cõng con.” Triệu lão hán tiện tay đóng cổng vườn, quay đầu thấy mấy đứa nhóc đã chui tọt vào rừng, liền lớn tiếng quát: “Không được đi sâu vào trong! Bên trong có sói đấy, nó ăn thịt người đấy!”
“Biết rồi ạ!”
Vừa nói dứt lời đã chẳng thấy bóng dáng đâu, Triệu lão đầu lắc đầu, lũ trẻ này cứ như hổ con về núi ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT