Còn chuyện con chó săn nữa.
“Con chó đó cũng không thể thả ra, ít nhất bây giờ là không được. Cứ để nó ở trong Thần Tiên Đất.” Nếu tướng mạo nó không tầm thường, vậy không thể để người trong thôn nhìn thấy, bằng không tin đồn lan ra ngoài, có người nghe thấy mà tìm đến thì gay to.
Triệu lão hán gật đầu, ông cũng nghĩ vậy: “Nó là chó săn. Hồi trẻ tôi từng thấy chó của thợ săn, cũng như thế này, bốn chân rất dài, chạy rất nhanh, tính tình cũng hung dữ.”
Nói xong, ông còn thêm một câu: “Không thân người như Tiểu Hắc nhà mình. Nó cắn tôi đấy.”
Vương thị muốn trợn mắt, Tiểu Hắc thân người à? Câu này mà hỏi người trong thôn xem có ai đồng ý không, nó thấy người chưa kịp gần đã sủa ầm ĩ rồi.
Không biết vợ đang lẩm bẩm mắng mình, Triệu lão hán lại kể chuyện đi qua làng Lạc Thạch hôm nay, do dự không biết phải thông báo cho thông gia thế nào, thì nghe Vương thị nói: “May mà ông không đi. Hôm qua cha mẹ và anh trai của con dâu út đến thôn, bà thông gia được anh thông gia cõng đến, nói là bị mấy cái xác trên đường thôn dọa cho ngất ngay tại chỗ. May mà anh thông gia phản ứng nhanh đỡ kịp không để bà ấy ngã đập đầu xuống đất, nếu không thì xảy ra chuyện rồi.”
Nhà họ Tôn cũng thương con gái. Vụ thu hoạch mùa thu năm nay, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy con gái và con rể về. Không phải họ trông mong họ về giúp, mà thật sự con gái lấy chồng thì chỉ có ngày lễ, tết và thu hoạch mùa thu mới có thể về nhà mẹ đẻ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play