Khi về đến nhà, trăng đã lên cao.
Thôn Vãn Hà tuy chỉ có một con đường lớn vào thôn, nhưng lại có không ít đường mòn trên núi. Người ngoài khó tìm thấy, nhưng Triệu lão hán thì đã quen thuộc. Lần này ông cũng đi đường núi vì thật sự không chịu nổi mùi hôi thối của mấy cái xác trên đường lớn.
Đường núi phải đi vòng một chút. Ông xuống núi từ phía sau, thậm chí lười đi cửa chính, nhảy thẳng từ sườn dốc vào sân sau. Con chó Tiểu Hắc đang ngủ gật trong chuồng chó phát hiện ông ngay lập tức. Nó r*n rỉ vài tiếng, vẫy đuôi chạy lại đón, rất tinh khôn, không sủa lớn một tiếng nào.
“Ngoan, đừng lên tiếng.” Triệu lão hán dùng mũi chân khều Tiểu Hắc đang quấn quanh chân ông, một tay ôm con gái, đóng cổng tre lại. Vòng từ sân sau ra nhà chính, ông thấy đèn dầu đã sáng, mấy gian phòng bên cũng có tiếng động.
“Cha và em gái về rồi, không cần dậy đâu, không có gì cả, ngủ đi các con.”
Đúng lúc đó, trong nhà chính vang lên tiếng gài chốt cửa, sau đó cửa lớn được đẩy ra, Vương thị bưng đèn dầu đứng ở trong phòng. Nàng đưa đèn lên soi khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của con gái, không nỡ đánh thức, đưa mắt ra hiệu cho ông lão đi vào trước.
Triệu lão hán ôm con gái vào nhà chính. Có cơ hội hiếm có này, ông không muốn bỏ lỡ. Con bé giờ đã quen ngủ một mình, dỗ thế nào cũng không chịu về ngủ với cha mẹ. Vương thị nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của ông, khóe miệng cong lên, không nói gì, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT