Edit Ngọc Trúc
Triệu Mạnh lại lần nữa bừng tỉnh, lúc đó đã là bảy giờ sáng.
Ngày hè, mặt trời luôn lên sớm hơn bình thường. Gã hoảng hốt bò dậy từ dưới đất, phát hiện nén nhang trong lư hương đã cháy sạch thành tro tàn, ngọn đèn trường minh trên bàn cũng vừa cháy rụi đến đoạn cuối cùng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói đến mức khiến người ta khó mở mắt. Triệu Mạnh chống thân thể rã rời ngồi ngây người một lúc lâu, đến khi hơi bình tĩnh lại mới lảo đảo bước tới chiếc ghế sô pha nằm vật xuống, chỉ cảm thấy bản thân như vừa từ cõi chết trở về.
Cho tới giờ phút này, gã vẫn không dám chắc chuyện xảy ra tối qua là thật hay chỉ là một giấc mộng. Đưa tay sờ vai mình, xúc giác nơi đó đến giờ nghĩ lại vẫn khiến gã dựng tóc gáy nếu đó là mơ, thì giấc mơ này cũng quá mức chân thực rồi.
Gã liếc nhìn bức ảnh trên bàn, mới liếc một cái đã vội dời ánh mắt đi: “Còn sáu ngày nữa.” Triệu Mạnh lẩm bẩm, vẻ mặt như có chút rối loạn thần kinh, liên tục vò góc áo mình, “Chỉ cần qua thêm sáu ngày… qua thêm sáu ngày là mình được giải thoát rồi.”
Nói đến bên kia, Vương Vân được Triệu Mạnh đưa về nhà, nhưng tâm tình cô ta lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Mẹ Vương thấy sắc mặt con gái âm trầm, chỉ nghĩ do đang mang thai, cả thể chất lẫn tinh thần đều không thoải mái, vì thế ngoài việc chăm sóc cẩn thận hơn trong sinh hoạt thì cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng sự phiền muộn trong lòng Vương Vân lại không phải vì chuyện đó. Sau bữa cơm, cô ta trở về phòng, lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ đến từ những số không xa lạ, khiến sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play