Ở khoảnh khắc nhìn thấy khối huyết ngọc, đầu óc Diệp Trường Sinh gần như trống rỗng.
Huyết ngọc đỏ như máu, trong suốt như pha lê, lớn cỡ đốt ngón tay, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, tỏa ra ánh sáng mượt mà. Màu hồng của nó thuần đến cực điểm, dường như là khối trân bảo mang tà khí bị chôn vùi dưới lòng đất ngàn năm, bị nhuộm dần mà thành, như lời cô gái kia đã nói.
Nhưng khi đặt nó trong tay, hắn lại chỉ cảm thấy viên ngọc ấm áp dịu dàng, không có một chút âm hàn hay tà khí nào đáng lẽ phải có, trái lại, mơ hồ còn toát ra một loại điềm lành, an yên.
Diệp Trường Sinh siết chặt viên ngọc, càng thêm chắc chắn đây chính là huyết ngọc mà trước đó không biết đã mất đi từ lúc nào. Có thể xua tan hoàn toàn âm khí tà oán từ một vật chí tà như thế này, ngoài Hạ Cửu Trọng ra, e rằng không còn ai khác có thể làm được.
Vô số cảnh tượng thoáng chốc lướt qua trong đầu hắn: khoảnh khắc 11 giờ 59 phút im ắng, một mình hắn tới tới lui lui quanh khu vực nhạc nước mà mãi vẫn không thể rời đi, rồi đến lúc hắn đột nhiên ngất đi trước căn nhà gỗ này... Những mảnh ký ức tưởng như rời rạc ấy bỗng kết nối lại thành một đường tuyến, như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu hắn, khiến ánh mắt hắn tức thì trầm xuống.
Cảm giác như sắp chạm vào chân tướng không hề khiến hắn nhẹ nhõm, ngược lại giống như có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, khiến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hắn hít sâu một hơi, gắng đè nén áp lực khó chịu trong lòng, cúi đầu lôi điện thoại ra nhìn thoáng qua giờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT