Chu Vệ Liên ghé sát vào tai hắn, giọng thì thầm đầy cảnh cáo: “Bệ hạ nên giữ lời. Xin đừng chia rẽ uyên ương.”
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy vòng tay hắn siết chặt hơn. Vạt áo nàng dần dần được nới lỏng, bàn tay hắn từ từ luồn vào, nhẹ nhàng vuốt ve, từng chút một. Chu Vệ Liên cắn chặt răng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, nàng run rẩy nhắm mắt. Toàn thân hắn cũng đang run lên, vòng tay ôm nàng siết chặt đến mức gân xanh trên cánh tay nổi rõ.
Hắn khàn giọng: “Nàng không trốn thoát được đâu, Chu Vệ Liên!”
“Nàng phải ở bên cạnh ta.”
“Nàng nợ ta, nhất định phải trả bằng hết!”
......
“Ai da, nương tử sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Mau lau đi cho nàng, trời vốn đã nóng nực rồi, kẻo nàng lại khó chịu.”
“Sao mãi vẫn chưa tỉnh? Có cần mời ngự y đến không?”
“Không cần đâu, không có gì nghiêm trọng!” Bà vú vừa lau mồ hôi cho chủ, vừa cười trấn an: “Vương cô cô, nương tử nhà chúng ta có cái tật cũ. Hễ chiêm bao là ngủ say, rất lâu mới tỉnh.”
“Ngủ mãi không tỉnh? Chuyện này mà không nghiêm trọng sao?” Vương cô cô cao giọng, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Nương tử đang ở Từ Ninh Cung, lại là người được Thái hậu nương nương hết mực coi trọng. Lỡ có mệnh hệ gì, cả ngươi lẫn ta, ai gánh cho nổi?”
“Ai da, thật sự không sao đâu! Là lão nói lỡ lời thôi!” Bà vú vội vàng giải thích: “Không phải là ngủ mê không tỉnh, chỉ là nàng muốn ngủ thêm một lát. Chờ qua cơn mộng mị này, nàng sẽ tự khắc tỉnh lại thôi.”
“Chứng này có đã lâu rồi, lúc còn ở nhà, lão gia và phu nhân cũng từng mời danh y đến xem. Sức khỏe nương tử không có gì đáng ngại, chỉ là thi thoảng ngủ say hơn người thường một chút.”
“Bình thường thì không sao, chỉ những lúc nằm mộng dai. Thường thì nàng ngủ thêm khoảng hai canh giờ so với mọi khi. Vương cô cô, ngài đợi một chút, lão nhẩm tính rồi, chắc nương tử cũng sắp tỉnh lại thôi...”
Không thấy bóng dáng hoàng đế đâu, Chu Vệ Liên thấy mình đang bước đi giữa một vùng hoang vu, gió thổi ào ào, cuốn bay tà váy mỏng manh của nàng.
Từ đâu đó, cơn gió cũng mang đến tiếng nói của hai người đàn bà lớn tuổi. Một người là bà vú, đã nuôi nấng nàng từ thuở nhỏ. Người kia là Vương cô cô, thị nữ thân cận của Chu Thái hậu.
Bầu trời đen kịt, không một gợn mây, cũng chẳng thấy bóng trăng sao.
Cánh đồng hoang vu này, nàng đã đi qua không biết bao nhiêu lần trong mộng, nó như cây cầu Nại Hà nối liền kiếp trước với kiếp này của nàng. Mỗi khi một cảnh mộng tan biến, nàng lại lạc vào cánh đồng hoang vu này. Nơi đây không có ngày đêm, bầu trời lúc nào cũng một màu xám xịt, âm u.
Chu Vệ Liên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất giác nghĩ —— Vương cô cô? Đây là Vương cô cô của thời nào? Là Vương cô cô hầu hạ bên cạnh cô mẫu (tức Chu Thái hậu), hay là Vương cô cô sau cơn binh biến, được người kia giữ lại trong cung để dưỡng lão? Rốt cuộc là Vương cô cô nào đang nói chuyện?
Đột nhiên, cảnh mộng vỡ tan, vòm trời như nứt ra.
Chu Vệ Liên hơi hé mắt, sắc màu dần hiện ra trong tầm nhìn, chậm rãi trở thành tấm màn lụa màu vàng nhạt, đầu giường bằng gỗ đàn hương, cùng với hai gương mặt vui mừng đang cúi xuống nhìn nàng.
Hóa ra vòm trời giữa cánh đồng hoang kia chính là mí mắt nàng.
Chu Vệ Liên chớp chớp mắt. Cơn mơ dai dẳng cuối cùng cũng kết thúc, nàng tỉnh lại rồi!
“Nương tử, nương tử!”
Bà vú thấy nàng tỉnh lại, vội vàng lấy giấy bút trên bàn đưa tới. Vương cô cô càng thêm hoang mang: “Định làm gì vậy?”
Bà vú nói: “Lão gia và phu nhân đã dặn, mỗi lần nương tử gặp ác mộng, phải ghi nhớ lại những gì thấy trong mơ, để họ mang lên chùa nhờ cao nhân xem giúp duyên cớ.”
Dứt lời, bà vú đưa bút cho Chu Vệ Liên: “Nương tử vừa mới tỉnh, giấc mơ còn rõ ràng, lúc này chắc chắn vẫn còn nhớ rõ!”
“......”
Chu Vệ Liên nhận lấy bút, nhìn bà vú, rồi lại nhìn Vương cô cô.
Biết viết thế nào đây? Nhớ thì chắc chắn là nhớ rõ, nhưng kể từ dạo ấy, những giấc mơ của nàng toàn là những chuyện xấu hổ không sao nói ra lời. Nào là trên ghế, nào là bên cửa sổ, cạnh bờ ao, trong hang núi... Rồi cả những tiếng nước chảy triền miên. Gọi đó là xuân mộng cũng không ngoa.
Chu Vệ Liên vừa thẹn vừa giận —— trời mới biết, nàng chỉ là một thiếu nữ chưa xuất giá, thậm chí đến tay công tử nhà nào còn chưa từng chạm qua, vậy mà cớ sao lại mơ những giấc mơ kỳ quái như vậy?
Hơn nữa, gương mặt của vị bệ hạ trong mộng kia, nàng đã từng nhìn thấy trong cung.
Hắn và Tam hoàng tử Hạ Hầu Úy trông giống nhau như đúc!
Không, cũng không hoàn toàn giống. Hạ Hầu Úy chỉ là một hoàng tử đáng thương không được sủng ái, còn hắn, rõ ràng có khí thế hơn Hạ Hầu Úy nhiều, đồng thời cũng tàn nhẫn độc ác hơn. Thuở mới đăng cơ, hắn đã khiến cả triều đình nhuốm mùi máu tanh, những kẻ chọc giận hắn không một ai thoát được.
Nhưng mà...... Chu Vệ Liên lại nghĩ đến một điều kỳ lạ, tại sao bản thân nàng trong mộng cũng không thoát được? Nàng đã chọc giận Tam hoàng tử chuyện gì?