Chu Vệ Liên cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu. Trịnh Hỉ niềm nở nói: "Là người bên cạnh Tam điện hạ ạ, hắn thường chạy việc vặt cho Tam điện hạ."
Tam điện hạ? Hạ Hầu Úy? Một cảm giác kỳ quái dâng lên. Sắc mặt Chu Vệ Liên hơi đổi, cũng không thật lòng muốn gặp: "Hắn có chuyện gì sao?" "Hắn có thứ muốn giao cho nương tử."
Chu Vệ Liên lập tức nhớ tới lời Hạ Hầu Tấn nói —— "Tình cờ gặp gỡ để kết duyên... Hôm nay muội cứu hắn, ngày mai hắn sẽ đến đáp lễ cảm tạ. Cứ qua lại như vậy, chẳng phải là kết giao rồi sao..." 
Hắn sai Phúc Thuận tới cảm tạ? Nếu vậy thì Hạ Hầu Tấn đoán đúng rồi. Người này quả là không đợi được, chưa đến ngày mai, buổi chiều đã tới rồi.
Nếu là Hạ Hầu Úy đích thân tới, Chu Vệ Liên sẽ không muốn gặp hắn, bởi vì thấy hắn là lòng nàng lại trĩu nặng sợ hãi. Nhưng lần này người tới là Phúc Thuận, đối với Phúc Thuận, nàng lại không có nhiều sợ hãi như vậy. 
Giờ phút này Chu Vệ Liên ngược lại thấy tò mò, Hạ Hầu Úy muốn đưa thứ gì? Đưa "lễ" sao? Nếu thật sự đưa lễ cảm tạ, hắn thì có cái gì để đưa chứ? Có thứ gì đáng để lấy ra? Đồ của hắn, sao hắn lại cho rằng nàng nhất định sẽ vừa mắt? Nghĩ vậy, trong lòng Chu Vệ Liên thoáng qua một tia buồn cười. Dù sao người cũng đang ở cửa Từ Ninh Cung, lại có lính canh tuần tra, cứ xem thử xem sao.
Chu Vệ Liên theo Trịnh Hỉ đi ra cổng lớn, quả nhiên thấy Phúc Thuận đang bưng một cái hộp đợi nàng. Khi nhìn rõ mặt Phúc Thuận, nàng sửng sốt. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play