Bữa cơm chiều hôm ấy, căn nhà nhỏ ở thôn Nam Hà lại sáng đèn dầu sớm hơn thường lệ.
Tử Yên nấu nồi canh cá chép cho mẹ chồng, cố nêm nếm như đúng khẩu vị trước đây bà từng khen. Món rau muống luộc chỉ có vài cọng, nước chấm pha nhạt, nhưng bữa cơm ấy vẫn ấm cúng, lặng lẽ.
Bà Chu Lệ Hoa ngồi đầu mâm, tóc đã điểm bạc nhiều hơn Tử Yên nhớ. Bà ăn từng miếng chậm rãi, thỉnh thoảng lại ngước nhìn cô – cái nhìn vừa trìu mến, vừa xa xăm.
“Yên này,” – Bà đặt đũa xuống – “mấy hôm nay mẹ thấy con gầy hơn rồi đó. Có chuyện gì buồn sao?”
Tử Yên khựng lại.
“Không có đâu mẹ,” – Cô mỉm cười – “Chắc con hơi mệt.”
Bà Lệ Hoa gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng khi Tử Yên đứng dậy rửa bát, bà lặng lẽ bước tới, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên tóc cô.
“Tóc con… giống y hệt mẹ hồi còn trẻ.”
Tử Yên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt bà. Không phải ánh nhìn của một người mẹ chồng thương con dâu, mà là… thứ ánh nhìn chứa chan kỷ niệm xa xôi – như đang nhìn một bóng hình cũ nào đó.
“Mẹ?” – Tử Yên khẽ hỏi.
Bà giật mình, rút tay lại, quay đi chậm rãi.
“À… mẹ chỉ là nhớ ngày xưa. Khi còn chưa về làm dâu nhà họ Thẩm.”
Tử Yên ngơ ngác. Đó là lần đầu tiên cô nghe bà nhắc đến chuyện trước khi cưới. Mẹ chồng cô vốn kín tiếng. Cả làng đều bảo bà hiền lành, phúc hậu, lấy chồng từ thuở mười bảy, chịu khó nuôi con, hiền như đất.
Tối đó, khi ru Triệt ngủ, Tử Yên lặng lẽ bước ra sau nhà. Ngọn đèn dầu lù mù hắt ánh sáng lên khung ảnh cũ đặt ở góc bàn thờ nhỏ.
Tấm ảnh đen trắng đã ố vàng – là ảnh cưới của mẹ chồng cô. Nhưng có gì đó sai sai… Người đàn ông trong ảnh không phải là bố chồng hiện tại.
Tử Yên sững người.
Trong đầu cô bỗng hiện lên câu nói của bà ban nãy: “Khi còn chưa về làm dâu nhà họ Thẩm…”
Vậy là trước đó bà từng yêu một người khác?
Cô định hỏi thẳng, nhưng bà Lệ Hoa lúc ấy lại đang ngồi sau vườn, tay lật từng trang sổ cũ. Khi nghe tiếng bước chân, bà vội khép lại, cất vào rương gỗ.
“Muộn rồi, con đi nghỉ đi. Mai mẹ ra chợ đổi ít đậu phụ.”
Tử Yên khẽ “vâng” rồi quay đi, nhưng lòng dậy sóng.