Ngoài trời mưa phùn, gió thốc qua khe cửa sổ gỗ mòn vẹt, làm tấm rèm hoa bạc màu khẽ run lên từng nhịp.
Tử Yên mở mắt, ánh sáng ảm đạm tràn vào đáy mắt. Cô cảm giác thân thể mình đau buốt như vừa từ địa ngục bò lên – không, không phải "cảm giác", mà là thật. Hông trái của cô đang đau âm ỉ, dường như vết mổ còn chưa lành.
Căn phòng cũ kỹ. Chiếc chõng tre dưới lưng cô lún sâu, nệm mỏng thấm mùi ẩm mốc. Trên bếp dầu hôi, nồi cháo gạo kê đang sôi lục bục. Giọng mẹ chồng cô – bà Chu Lệ Hoa – vọng ra từ gian ngoài, đều đều như bao buổi sáng khác:
"Triệt ơi, lại đây bà lau người cho con rồi uống thuốc nhé. Mẹ con còn đang ngủ..."
Triệt...
Tử Yên bật ngồi dậy, mắt cô mở lớn. Cánh tay gầy guộc run rẩy vén tấm chăn sờn, cô chạy vụt ra ngoài.
Giữa gian nhà bếp nhỏ, đứa bé chừng ba tuổi ngồi bệt trên chiếu, mặt đỏ bừng, hơi thở khò khè. Bà Lệ Hoa đang lau người cho nó bằng khăn ấm.
"Triệt...!" – Tử Yên lao đến ôm chầm lấy con trai, giọng nghẹn lại.
Bà Lệ Hoa kinh ngạc ngẩng lên:
"Yên Yên? Sao thế con? Con vừa mổ, đừng ngồi bật dậy như thế..."
Nhưng Tử Yên chẳng nghe thấy gì cả. Nước mắt cô rơi lã chã. Con cô… còn sống. Mẹ chồng cô… cũng còn sống.
Cô đã quay về. Ba ngày trước khi mọi thứ đổ vỡ. Trước khi mẹ chồng lên núi hái rau dại bị lợn rừng tấn công. Trước khi Triệt lên cơn sốt, không có thuốc, chết trên tay cô. Trước khi cô bị người chồng mà cô tin tưởng nhất mắng chửi là "đồ vô dụng" và đòi ly hôn trong đám tang con trai.
Trước khi anh ta đưa "vợ liệt sĩ" về nhà và dắt nhau đi đăng ký kết hôn trong lúc Tử Yên còn mặc đồ tang.
Cô đã sống lại.
Và lần này – cô không còn là Tử Yên của trước đây nữa.