Chỉ thấy một cậu bé chừng tám, chín tuổi, mặc quần yếm màu đen, để mái bằng dài, gương mặt tinh xảo, đôi má phồng lên, đôi mắt tròn xoe như hai quả nho đen trừng thật to, tức giận mà đi về phía cô.

Khương Kiến Nguyệt nhìn cậu nhóc, luôn cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.

Cô định đặt con mèo lông dài trắng trong lòng xuống, nhưng con mèo dường như không muốn rời đi, hai chân trước mềm mại dẫm lên làn da trần trên ngực cô, tiếp tục phát ra tiếng khò khè, không cam lòng mà cọ thêm mấy cái, như thể đang tìm một chỗ chui vào vậy.

“Em trai, xin hỏi đây là mèo của em sao?”

Khương Kiến Nguyệt có chút luống cuống cúi đầu nhìn con mèo trắng.

Con mèo dường như có cảm ứng, nghiêng đầu từ trong lòng cô nhìn ra, đôi mắt trong veo lấp lánh như ngọc lưu ly, thẳng tắp nhìn về phía Khương Kiến Nguyệt.

Cậu bé chẳng buồn để ý tới cô, chỉ vươn tay ra, mất kiên nhẫn nói: “Cục Than, về đây.”

“Meo.”

Mèo trắng lười biếng nhìn qua cậu bé, phát ra một tiếng "meo" không mấy quan tâm, sau đó tự phụ liếm móng vuốt, hoàn toàn không thèm để ý đến cậu bé.

Đỗ Dự Nhất: “……”

“Mày, mày cái con mèo lười! Mày nhìn rõ đi! Tao mới là chủ nhân của mày!”

Đỗ Dự Nhất tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, giống như quả táo, không biết là do ánh nắng mặt trời chiếu vào hay là vì bị mèo trắng chọc giận.

Nghe thấy cách xưng hô của cậu bé, mèo trắng càng thêm không hài lòng, chỉ để lộ cái ót cho cậu bé.

Đỗ Dự Nhất lại thấy nó không quan tâm đến mình, đôi mắt đỏ lừ vì tức giận.

Cậu không chịu để yên, nhón chân muốn kéo con mèo trắng ra khỏi lòng Khương Kiến Nguyệt.

Khương Kiến Nguyệt, vì muốn tạo điều kiện cho cậu, phải cúi người xuống nhường đường.

Nhưng mèo trắng đâu dễ dàng để cậu chạm vào, nó chờ đúng thời cơ, vươn chân trước đẩy mạnh vào tay cậu bé, rồi cuộn tròn người lại, lắc mông, phe phẩy đuôi rồi quay lại tìm chỗ trong lòng Khương Kiến Nguyệt.

Đỗ Dự Nhất bị mèo trắng đẩy khiến hắn ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bất lực và hoang mang. Nhưng rất nhanh, cậu đã phản ứng lại, tức giận gầm lên.

“Đỗ Tái La! Mày dám đánh tao! Mày chờ đó, tao sẽ dạy dỗ mày!”

Đỗ Dự Nhất liếc nhìn mèo trắng, tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng. Cậu bước đi với hai chân ngắn, không kiên nhẫn muốn bắt lấy con mèo trắng.

Tuy nhiên, không như mong đợi, cậu không bắt được mèo, mà trong lúc chạy đuổi, cậu lại vô tình đẩy cả người Khương Kiến Nguyệt ngã ra đất, và cùng lúc đó, cậu cũng mất thăng bằng, lăn nhào theo.

Khương Kiến Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt hỗn loạn, rồi bỗng nhiên cô không kịp phản ứng, bị cậu bé vô tình chạm phải, khiến trọng tâm không ổn, thân mình không thể kiểm soát được, rồi ngã nhào.

Một tiếng "bụp" vang lên, Khương Kiến Nguyệt ngã xuống mặt cỏ mềm mại, mèo trắng nằm trên ngực cô, còn Đỗ Dự Nhất thì ngẩng đầu nhìn cô.

“Nhất nhất, sao cháu lại ở đây?”

Cùng lúc đó, một chiếc Cayenne màu đen dừng lại bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, một nam nhân lịch sự, tao nhã từ trong xe nhìn về phía hai người một mèo đang nằm trên mặt đất. Thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, đầy sự nhẹ nhàng và uy nghiêm.

Khương Kiến Nguyệt và Đỗ Dự Nhất đều có chút mơ màng nhìn về phía phát ra thanh âm. Khi ánh mắt hai người chạm vào nam nhân, cả hai đều giật mình, mắt mở to, sắc mặt tái đi.

Là hắn? Tịch Phùng Việt?

Khương Kiến Nguyệt cẩn thận nhìn lại gương mặt của Đỗ Dự Nhất, rồi một tia nhận thức lóe lên trong đầu cô. Đúng rồi, đây chính là cháu trai nhỏ của Tịch Phùng Việt!

Tịch Phùng Việt không để ý đến sự bối rối của hai người, hắn dường như biết rõ nguyên nhân sự việc, có lẽ là do cháu trai của mình lại gây ra một chút rắc rối, vì vậy nhanh chóng tháo đai an toàn và xuống xe.

“Cậu, cháu, cháu…” Đỗ Dự Nhất hoảng loạn nhìn về phía Tịch Phùng Việt đang tiến lại gần, lại quay đầu nhìn Khương Kiến Nguyệt. Cậu bé như rối loạn, không thể tìm được lời để nói trong lúc khẩn trương.

“Nhất nhất, còn không mau đứng dậy khỏi người người ta.” Tịch Phùng Việt hơi nghiêm mặt quở mắng.

Đỗ Dự Nhất lúc này mới nhận ra mình làm sai, vội vàng đứng dậy khỏi Khương Kiến Nguyệt. Cậu bé chẳng còn quan tâm đến con mèo trắng nữa, cúi đầu bước những bước nhỏ đến trước mặt Tịch Phùng Việt, vẻ mặt chột dạ như chưa từng có.

“Cậu…”

Tịch Phùng Việt không trả lời, chỉ vòng qua cậu, đi đến trước Khương Kiến Nguyệt. Hắn cúi người, đưa tay ra: “Đây, cẩn thận một chút.”

“Không cần, cảm ơn.” 

Khương Kiến Nguyệt rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng như là một trận gió. Sau đó, cô ôm mèo vào lòng, một tay chống mặt đất đứng lên.

Tịch Phùng Việt thấy thiếu nữ không tiếp nhận lời mời của mình, hơi ngạc nhiên một chút rồi chỉ mỉm cười.

“Em trai, mèo của em.”

Khương Kiến Nguyệt tiến tới trước mặt cậu bé, có lẽ cảm thấy không khí có chút khác lạ, mèo trắng lúc này không còn phản nghịch nữa, ngoan ngoãn để Đỗ Dự Nhất ôm lấy.

Chỉ là có vẻ nó vẫn còn chút không nỡ, một móng vuốt vẫn còn đáp trên tay Khương Kiến Nguyệt, “meo meo” một tiếng kêu nhẹ.

“Ngại quá, lúc đó chị thấy nó ở cùng mấy con mèo khác, chị tưởng nó là mèo hoang. Xin lỗi.” 

Khương Kiến Nguyệt nhẹ nhàng nhéo nhéo lớp đệm chân mềm của mèo trắng, sau đó thả móng vuốt nó về, giải thích với Đỗ Dự Nhất.

Nói xong, cô phủi sạch cỏ dại dính trên quần áo và quần đùi, chỉnh lại trang phục một chút rồi xoay người rời đi.

Phía sau, Đỗ Dự Nhất ôm Cục Than, ngơ ngác nhìn bóng lưng Khương Kiến Nguyệt càng lúc càng xa, cái miệng nhỏ há ra lại ngậm lại, như thể thật sự không biết nên làm gì.

Cuối cùng, cậu chỉ còn cách ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía cậu của mình.

“Chị! Chị ơi, đợi chút đã!”

***

Tiếng trẻ con nôn nóng lẫn trong gió phút chốc vang bên tai, Khương Kiến Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang, thấy bên phải cách không đến hai mét, chiếc Cayenne màu đen kia đang thong thả chạy song song với bước chân của cô.

“Cậu ơi, dừng xe! Cháu muốn xuống!”

Đỗ Dự Nhất nhào về phía trước, nói to với Tịch Phùng Việt.

“Có chuyện gì vậy? Em trai?”

Khương Kiến Nguyệt cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng, cố tình làm ngơ sự hiện diện của nam nhân kia, dịu giọng hỏi.

Cậu bé ngại ngùng xoắn tay vào dây đeo quần yếm, rõ ràng là đang do dự không biết nên mở lời thế nào.

Cậu nhìn cô bằng ánh mắt dè dặt, rồi như lấy hết dũng khí, siết chặt nắm tay nhỏ, lấy đà hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

“Em xin lỗi! Chị ơi, lúc nãy là lỗi của em! Em đã hung dữ với chị, còn đẩy chị ngã... Em... em còn chưa kịp xin lỗi chị nữa!”

Sau khi nói hết một tràng xin lỗi, cậu bé như thể muốn trốn tránh hiện thực, nhắm chặt hai mắt. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, còn chút mũm mĩm của cậu cũng đang siết lấy vạt áo, khẽ run lên.

Khương Kiến Nguyệt nhìn dáng vẻ như sắp ra pháp trường của cậu nhóc, bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Sự căng thẳng trong lòng vì sự xuất hiện của nam nhân kia cũng vì thế mà dịu đi không ít.

Cô định đưa tay xoa đầu cậu bé để an ủi, nhưng lại sợ làm vậy sẽ khiến cậu thấy ngại, nên chỉ khẽ vỗ vai cậu.

“Không sao đâu. Thấy người lạ ôm mèo của mình thì ai cũng sẽ lo lắng cả. Chị hiểu cảm giác đó, và chị cũng chấp nhận lời xin lỗi của em rồi.”

“Vậy… chị, chị có giận em không?”

Đỗ Dự Nhất vừa mở mắt ra, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, lấp lánh ánh nước.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play