Hiện tại tâm trạng Thẩm Thanh Thanh vô cùng kích động.

Chẳng qua là vì bình thường cô hay ngồi ở ba hàng ghế đầu, chỗ ngồi dễ bị soi mặt nhất lớp, khiến cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc bị lôi lên cạnh giáo viên và đối diện với bạn cùng lớp (bị khảo bài á), hôm nay cô mới được ngồi ở hàng thứ hai để thưởng thức trai đẹp.

Ai mà ngờ được chứ, tiết học tưởng chừng nhàm chán đến mức khiến người ta buồn ngủ này, lại từ một ông thầy hói đầu hơn năm mươi tuổi bỗng biến thành một thầy giáo trẻ tuổi đẹp đến mức động lòng người!

Cùng là sơ mi trắng phối quần dài đen, nhưng mặc trên người hắn lại toát ra khí chất quý phái đến lạ. Quả nhiên là một quý công tử ôn hòa lễ độ, tựa như chi lan ngọc thụ.

Thân hình nam nhân cao thẳng, vai rộng eo hẹp, chiếc áo sơ mi trắng cổ lật bằng vải cotton mềm mại được cài kín từng chiếc cúc một, không lệch nửa điểm, hoàn toàn theo đúng quy tắc nghiêm chỉnh.

Khi cử động, lớp vải mềm bên hông khẽ ôm lấy, phác họa ra những đường cong cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa.

Tóc nâu được xử lý chỉnh tề rủ xuống nhẹ nhàng, che lấy trán hắn, làm nổi bật đôi mắt phượng hơi cong nơi đuôi, ánh lên sắc nước long lanh, không phải màu đen thuần mà mang theo ánh nâu hạt dẻ đặc biệt.

Sống mũi cao thẳng, phần giữa hơi nhô lên một chút như lưng lạc đà, trên sống mũi là chiếc kính gọng bạc trong suốt mát lạnh, khiến vẻ thư sinh nho nhã của hắn lại càng thêm phần nhã nhặn.

Thi thoảng đưa tay lên, ngón trỏ thon dài đẩy nhẹ gọng kính, một động tác rất nhỏ lại khiến người ta không khỏi say mê khí chất điềm đạm, nho nhã kia.

Mỗi lần hắn ngẩng đầu nhìn xuống khán phòng giảng đường hình bậc thang, mái tóc đen rũ nhẹ, ánh sáng trắng chiếu xuyên qua tròng kính sạch sẽ, phản chiếu đôi mắt còn dịu dàng ấm áp hơn cả nắng xuân đầu mùa.

Phía dưới có sinh viên giả vờ cúi đầu xem điện thoại, thực chất là đã lén mở camera từ lâu. Sau khi chụp một loạt ảnh, còn phóng to màn hình lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta choáng váng ấy.

“Khương Khương, Khương Khương a a a! Đẹp trai quá đẹp trai quá! Chính là đồ ăn của mình đó!”

Trong giờ học, Thẩm Thanh Thanh kéo tay Khương Kiến Nguyệt, vặn vẹo thân mình, cúi thấp giọng, không nhịn được mà hét lên. Sắc mặt cô ửng đỏ, huyết khí dâng trào, nhìn qua hết sức kích động.

“Nhưng mà đồ ăn của cậu còn nhiều lắm mà, đây là lần thứ 158 cậu gặp đồ ăn rồi đấy.”

Khương Kiến Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Thanh lúc này, không kìm được mà trêu đùa.

Cô biết Thẩm Thanh Thanh có chút mê trai, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nói ra miệng mà thôi. Nếu thật sự để cô tiếp xúc với Tịch Phùng Việt hay những người khác, chỉ sợ còn chạy trốn nhanh hơn cả con thỏ.

“Cậu không hiểu đâu, mình cũng rất khổ sở. Ở cái tuổi này, gặp được người mình muốn bảo vệ, mà lại chẳng biết phải làm sao.”

Thẩm Thanh Thanh làm bộ như bị đụng phải tim, diễn vẻ đau đớn đến tận cùng.

Khương Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn phối hợp diễn cùng cô, dùng ánh mắt yêu thương nhìn đối phương.

“Vất vả quá rồi, Thanh Thanh, cậu đúng là không dễ dàng chút nào.”

Thẩm Thanh Thanh lập tức nghịch ngợm chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng, nhìn y hệt một chú cún nhỏ đang nhào tới làm nũng với chủ nhân.

“Đúng đó đúng đó, cho nên xem mình khổ sở như vậy, Khương Khương, cậu có thể cho ta mượn chép phần bài tập cao số được không?”

Khương Kiến Nguyệt đương nhiên chiều theo cô.

“Được được được, lát nữa về sẽ gửi cho cậu, thế đã được chưa?”

“A a a! Khương Khương cậu thật là tốt quá đi!!!”

Vừa hét lên, Thẩm Thanh Thanh vừa mềm nhũn dính lấy cô, dụi đầu vào người cô làm nũng.

Ngay bên cạnh, Lương Thư Tuyển đang đeo tai nghe Bluetooth, nhưng bên trong chẳng hề phát ra chút âm thanh nào. Cô trầm mặc nhìn chằm chú hành động thân thiết kia của Thẩm Thanh Thanh, tay đang cầm bút cứng đờ, cuối cùng không nhịn được mà siết chặt lại.

Chuông tan học vang lên.

Khương Kiến Nguyệt chen ra khỏi biển người mênh mông. Trước khi rời đi, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại, liếc nhìn nam nhân đứng trên bục giảng.

Tịch Phùng Việt hơi nghiêng người, hàng mi đen nhánh rũ xuống, che khuất đôi mắt màu nâu hạt dẻ kia, đôi mắt mang theo một chút ấm áp của mùa đông.

Khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mở, đang giải đáp vấn đề cho một sinh viên nào đó. Bên cạnh hắn, còn có vài người vây quanh, ánh mắt đều trắng trợn mà chăm chú nhìn về phía hắn.

Khương Kiến Nguyệt cụp mắt, không nhìn hắn thêm lần nào nữa. Bên tai vang lên giọng Thẩm Thanh Thanh, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, rồi theo đó bước đi.

Ra khỏi khu dạy học, ba người liền tách nhau.

Thẩm Thanh Thanh phải đến tòa khác học môn tự chọn, còn Lương Thư Tuyển thì nói muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.

Còn Khương Kiến Nguyệt, theo quỹ đạo kiếp trước, vốn dĩ lúc này cô sẽ quay về ký túc xá. Chỉ là, cô không muốn để sự việc chạm mặt Tịch Phùng Việt kia lặp lại, lại càng không muốn tiếp tục dây dưa với Lâu Cố Bắc, cho nên lần này cô đổi ý, định ghé qua văn phòng một chuyến.

Tòa nhà văn phòng giảng viên mới ở khu Bắc có mấy dãy, phần lớn đều nằm trong khu Tây, cách khá xa khu giảng dạy.

Khương Kiến Nguyệt cầm ô chầm chậm đi tới, cũng mất một đoạn đường. Nhưng còn chưa tới nơi, cô đã bị bãi cỏ phía trước và đám mèo hoang hấp dẫn, không nhịn được mà dừng bước.

Khu Bắc có rất nhiều mèo hoang. Tuy trường đã có hiệp hội chuyên chăm sóc, triệt sản và sắp xếp nhận nuôi, nhưng vẫn không ít sinh viên thích đến đây để “quét mèo”, dụ dỗ, vuốt ve… Dù mấy con mèo mặt lạnh đó chẳng mảy may để tâm đến sự nồng nhiệt từ con người.

Khương Kiến Nguyệt cũng là một trong số đó. Chỉ khác ở chỗ, từ nhỏ cô đã là người mang thể chất đặc biệt, rất được động vật nhỏ yêu thích.

Cho nên phần lớn tình huống, chó con mèo con đều sẽ chủ động tiếp cận cô.

May mà thời gian Trần Ứng Quốc hẹn cô còn đến nửa giờ, Khương Kiến Nguyệt liền dứt khoát dừng lại.

Cô ngồi xổm xuống, thu hồi dù, vươn một bàn tay, vẫy vẫy mấy con mèo đang lăn lộn phía xa xa.

“Meo meo, lại đây được không, meo meo.”

Vài con mèo vốn đang lười biếng nằm trên bãi cỏ phơi nắng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, lập tức nâng người lên, mang chút cảnh giác nhìn cô.

Cho đến khi một con mèo tam thể xinh đẹp ngẩng cao cằm, vểnh đuôi, ưu nhã bước đến, đầu lông xù thân mật cọ vào cẳng chân trần của Khương Kiến Nguyệt, mấy con mèo còn lại lúc này mới nhận ra hơi thở của cô, lập tức cũng ùa tới.

Thiếu nữ ngón tay trắng mịn lại tinh tế, móng tay được sửa tỉa chỉnh tề, mượt mà như những chiếc vỏ sò nhỏ bị sóng biển mài giũa.

Cô ôn nhu lại thuần thục mà xoa đầu và bụng mèo tam thể.

Tiểu miêu bị cô sờ đến thoải mái cực kỳ, phát ra âm thanh “khò khè khò khè” giống như động cơ xe đang nổ máy, thân mình thì trực tiếp mềm oặt nằm xoài trên mặt đất, để mặc cô bài bố.

Một bên, mấy con mèo không được cô vuốt ve, như là cảm thấy ủy khuất, liền cứ dùng giọng mềm mại “meo meo” mà kêu, đầu nhỏ không cam lòng yếu thế mà cọ vào đùi cô, nơi vẫn còn mang theo độ lạnh của điều hòa trong phòng.

Thiếu nữ bị chúng chọc cười, khẽ nghiêng mặt nở nụ cười xinh xắn, mắt hạnh cong cong, trong mắt như là đang chảy dòng nước suối trong vắt nơi núi rừng, không nói nên lời thanh tú linh động.

Trong túi Khương Kiến Nguyệt thường mang theo một ít đồ ăn vặt dùng để dụ chó mèo, như que thịt mèo hoặc xúc xích.

Cô mở bao thịt đóng gói cho mèo, vài con mèo nghe thấy mùi thơm càng lúc càng gần, liền dùng hai chân trước với đệm thịt mềm mềm lay lay chân cô, gần như muốn bật cả người lên.

Mãi đến khi Khương Kiến Nguyệt có chút không chịu nổi mà đứng dậy, trên đùi trắng nõn mềm mại như ngọc vẫn còn lưu lại dấu vết của những móng hoa mai màu hồng nhạt, trông vô cùng đáng yêu.

Trong ngực vô còn ôm một con mèo lông trắng dài, có lẽ là từ khu dạy học khác hoặc từ bên ngoài chạy tới đây, trước đó Khương Kiến Nguyệt chưa từng thấy qua.

Con mèo này vừa rồi thừa cơ nhảy lên ngực cô, giống như chiếm được tổ ấm mà cuộn tròn nằm đó, thế nào cũng không chịu rời đi.

Nó từng chút từng chút giẫm giẫm lên cánh tay cô, cái đuôi xõa tung quét qua quét lại, làm Khương Kiến Nguyệt vừa thấy ngứa lại vừa thấy nóng, đến cả tính khí cũng bị nó làm mềm nhũn.

“Được rồi được rồi, chị thật sự phải đi rồi, meo meo, xuống dưới được không?”

Khương Kiến Nguyệt không nỡ, lại vuốt vuốt lên đầu nó, sau đó hơi cúi người xuống, định đặt con mèo trắng xuống mặt đất.

“Thả mèo của em ra!”

Đúng lúc này, giọng nói tức giận của một đứa trẻ vang lên.

Động tác trên tay Khương Kiến Nguyệt khựng lại, cô ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play