“Đinh ——”

Thang máy dừng ở tầng tám.

Cô lễ tân vươn tay chặn cửa thang máy, cúi người, khom lưng, dáng vẻ cung kính và chuẩn mực vô cùng.

Cửa thang máy mở ra theo hướng đối diện, phía trước là một hành lang dài khoảng sáu, bảy mét, hành lang hai bên được sắp xếp các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật và một số tác phẩm khác, ánh đèn sắc lạnh chiếu lên bề mặt, tạo nên những mảng bóng đan xen kỳ thú.

Đôi giày Mary Jane buộc dây trắng giẫm lên nền gạch men xám nhạt, mỗi bước chân của Khương Kiến Nguyệt đều khiến đáy lòng cô dâng lên một cảm giác bất an không rõ nguyên do.

Cuối hành lang là một cánh cửa lớn tráng lệ và huy hoàng, hai bên cửa đứng hai người phục vụ, thấy cô lễ tân dẫn Khương Kiến Nguyệt tiến đến, cả hai liền khom người chào cô, sau đó quét khuôn mặt cô trước máy quét cạnh cửa, mở cánh cửa lớn ra.

Ngay khoảnh khắc bước vào trong căn phòng kia, Khương Kiến Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Dưới ánh sáng lộng lẫy của chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, không gian rực rỡ như được dát một lớp vàng đen hoa lệ, ánh sáng phản chiếu lên mắt cô.

Căn phòng được bố trí theo kết cấu mở, nền đá hoa cương sáng bóng kết hợp với cửa kính sát đất, chia nơi này thành vài khu vực riêng biệt.

Nơi Khương Kiến Nguyệt bước vào hiển nhiên là khu vực dùng để chuyện trò uống rượu sau khi ăn tối.

Trên tường treo các tác phẩm hội họa của danh gia, trên tủ đứng tùy ý trưng bày các vật phẩm trang trí bằng kim loại quý.

Sàn nhà lát gạch tông màu đất được trải thảm lông cừu thủ công thuần đen, sang trọng mà xa hoa, bộ sô pha da kiểu châu Âu được ghép nối thành một hình vòng cung.

Trên bàn trước sô pha bày đủ loại bình rượu Tây và ly uống rượu với thiết kế đa dạng, những viên đá băng trong suốt ngâm trong thứ chất lỏng màu vàng cam sóng sánh.

Ở trong hoàn cảnh xa hoa lãng phí đến mức khiến người ta phải líu lưỡi, đám công tử nhà giàu kia toàn thân khoác hàng hiệu, tay đeo đồng hồ danh tiếng, lại như cá gặp nước, đã sớm quen thuộc, ăn uống linh đình, chuyện trò đĩnh đạc không kiêng nể.

Mà ngay khi bầu không khí còn đang náo nhiệt, lúc tiếng cửa mở vang lên, tất cả mọi người gần như theo phản xạ cùng lúc quay đầu nhìn ra.

Không hề đoán trước sẽ phải đối mặt với một khung cảnh như thế, Khương Kiến Nguyệt lập tức khựng người lại, ánh mắt cứng đờ, cả người gần như hóa đá ngay tại chỗ.

Thiếu nữ mặc một chiếc váy hai dây kiểu phục cổ màu lam trắng, thêu họa tiết tranh sơn dầu tinh xảo, trên váy còn đính những hạt trân châu thủ công. Hai dây áo mảnh vắt ngang vai, để lộ xương quai xanh tựa cánh bướm cùng đôi vai trần mềm mại.

Trước ngực hơi nhô lên một đường cong đầy đặn, eo thắt gọn gàng bởi hai sợi dây trân châu đan xen nơi hông, càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Lớp váy nhẹ nhàng lay động, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn mịn màng, không phải kiểu gầy gò như chiếc đũa, mà là loại dáng vẻ đầy đặn có da có thịt, đường nét rõ ràng, thẳng tắp mà cân đối.

Trên chân cô là đôi giày Mary Jane màu trắng, mu bàn chân thanh mảnh nổi rõ khớp xương, hai dải dây trắng buộc vắt ngang mắt cá, khéo léo thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.

Mái tóc đen óng nhu thuận, mượt như tơ lụa thượng hạng, xõa xuống sau lưng. Bên tai trắng mịn là một chiếc kẹp tóc màu xanh ngọc, khẽ cài nơi tóc mai.

Khuôn mặt trắng ngần gần như chỉ lớn bằng bàn tay, như thể được Thượng Đế đích thân tỉ mỉ nhào nặn ra từng góc cạnh. Ngũ quan tinh xảo, mỗi đường nét đều vừa vặn đến hoàn mỹ.

Lông mi dài và cong khẽ đổ bóng nơi đôi mắt to tròn như thủy tinh, trong veo như nước xuân, ánh lên chút lấp lánh ngây thơ. Chiếc mũi nhỏ thanh tú, đôi môi như cánh hoa chớm nở, làn da mịn màng trắng hồng, từng điểm từng nét đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt, đẹp đến ngẩn ngơ.

Nhưng lúc này, có lẽ vì bị khung cảnh xa hoa trước mắt dọa đến, ánh mắt thiếu nữ tròn xoe vì sợ hãi, cứ thế ngơ ngác nhìn về phía đám người trước mặt. Giống như một con nai con thuần khiết từ rừng sâu vô tình lạc vào thế giới loài người, bị thợ săn vây quanh, sợ đến mức chân cũng quên cả chạy, chỉ biết tròn mắt mà nhìn họ chằm chằm.

Ánh mắt của đám người tầng lớp thượng lưu trong phòng lần lượt dừng lại trên người Khương Kiến Nguyệt, mang theo sự đánh giá không hề che giấu. Ánh nhìn ấy rõ ràng đang cân đo giá trị, từ tò mò chuyển dần sang kinh diễm, ngỡ ngàng không kịp che giấu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng điều hòa vận hành nhè nhẹ ở trung tâm trần nhà.

“Má ơi…”

Có người nhịn không được khẽ chửi một tiếng, phá vỡ bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Tiếng đó như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, lập tức khiến không khí bùng nổ.

“Hu ——”

Có người huýt sáo kéo dài, tiếp đó là từng đợt cười nói ồn ào, tiếng trêu ghẹo vang lên không ngớt.

“Trời ơi, Yến thiếu, cô em này đỉnh thật đấy!”

“Mặt đẹp, dáng chuẩn, da trắng nõn nà, mẹ nó chứ, quá tuyệt rồi!”

“Hôm nay Yến thiếu có lộc quá nha, nhìn cô này so với mấy cô lần trước, đúng là đẹp gấp mấy lần cũng không chừng.”

“Người ta tên là Từ Nhụy đó nha, ha ha ha ha ha!”

“Mẹ nó, sinh viên Tân Bắc bây giờ ai cũng xinh xắn thế này sao? Lần sau tao cũng phải kiếm một em Tân Bắc mới được.”

“Chuẩn luôn, tao thấy giới giải trí còn chưa chắc kiếm được ai dáng chuẩn như vậy.”

“…”

Khi bắt đầu bàn tán về nhan sắc và vóc dáng của con gái, đám nam nhân xung quanh liền trở nên không chút kiêng dè, lời nào cũng nói ra được, không khác gì đang bình phẩm một món hàng treo giá, ngữ điệu khinh bạc, ánh mắt trịch thượng.

Giữa đám đông, Yến Trị Càn được vây quanh như trung tâm, khẽ lắc ly rượu trong tay. Dưới mái tóc xám bạc cong vút, đôi mắt phượng hẹp dài ấy vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, gương mặt không để lộ rõ cảm xúc.

Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy trong đáy mắt hắn là ánh nhìn của một kẻ săn mồi, ánh nhìn cố chấp và quyết đoán, đã xác định con mồi thì nhất định phải bắt được.

Bên tai là từng câu từng chữ dơ bẩn hạ lưu, lời lẽ giễu cợt, trêu chọc không kiêng dè vang lên, khiến tay Khương Kiến Nguyệt đang cầm điện thoại vô thức siết chặt. Trong đáy mắt cô dần hiện lên một tia chán ghét, cảm xúc khó mà khống chế.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh một vòng. Khi ánh mắt dừng lại ở chỗ Ngụy Yên, người đang thản nhiên đứng dậy từ bên cạnh đám nam nhân, vẻ mặt tỉnh táo, dáng đi thậm chí còn thong dong, bước chân ổn định tiến về phía cô, Khương Kiến Nguyệt cuối cùng cũng nghiệm chứng được cảm giác bất thường trong lòng mình.

Ngụy Yên đang lừa cô.

Say rượu là giả, bị thương cũng là giả. Lừa cô đến đây mới là thật.

Khương Kiến Nguyệt rũ mắt, xoay người né tránh bàn tay đang định kéo mình lại của Ngụy Yên. Cô không do dự dù chỉ một chút, dứt khoát quay người rời đi.

“Khương Khương, đừng đi mà, cậu ở lại một lát đi, mình về rồi sẽ giải thích với cậu…”

Ngụy Yên đi giày cao gót vội vàng đuổi theo, thấy tay mình bị cô hất ra, trong lòng âm thầm mắng cô tính tình thật khó chịu, nhưng bề ngoài lại không dám to tiếng, chỉ đành hạ giọng mềm mỏng mà dỗ dành.

Thiếu nữ vẫn không để ý đến cô ta, vòng qua một bên, đưa tay ra muốn nắm lấy tay cầm cửa để rời khỏi nơi này. Thế nhưng, lại có người ra tay trước cô một bước.

“Đừng đi mà, em gái, ở lại uống với bọn anh vài ly đã.”

Thiệu Thần Vi tay phải nắm lấy tay cầm cửa, cả người uể oải tựa lên cánh cửa, cúi đầu nhìn Khương Kiến Nguyệt bằng ánh mắt nửa cười nửa như có điều suy nghĩ.

“Đúng đó, đã đến rồi thì ở lại chơi đi, khách sáo gì chứ.”

“Làm chúng tôi, Yến thiếu và cả Thiệu ca mất hứng thì em gái cũng bản lĩnh thật đấy.”

Mấy kẻ đứng xem náo nhiệt lập tức hùa vào, giọng điệu như thể chuyện vừa rồi chỉ là trò đùa.

Khương Kiến Nguyệt không lên tiếng, chỉ bình thản nhìn thẳng hắn. Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy phản chiếu rõ dáng vẻ nhàn nhã của người đàn ông kia. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn thu tay lại.

“Khương Khương ngoan nào, đừng tùy hứng nữa. Thiệu ca bọn họ không phải người xấu, sẽ không làm chuyện gì quá đáng đâu, cậu cứ yên tâm đi. Mau lại đây, Yến thiếu đang chờ cậu đó.”

Ngụy Yên tiến đến, cười cười làm lành, giơ tay ra, bàn tay được làm móng tỉ mỉ đẹp đẽ, muốn kéo tay Khương Kiến Nguyệt.

Nhưng lại một lần nữa, bị cô né tránh.

Khương Kiến Nguyệt thản nhiên liếc cô ta một cái. Ánh mắt ấy không hề mang theo oán hận hay phẫn nộ như sau khi bị phản bội, mà ngược lại, sâu lắng như mặt nước hồ chưa từng bị ai khuấy động, tĩnh lặng đến mức khiến người khác không dám chạm vào.

Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, không mang theo chút nhiệt độ nào “Đừng chạm vào tôi. Bẩn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play