“Này? Khương Khương? Cậu đến rồi sao?”

Khương Khương? Khương Kiến Nguyệt nghe thấy biệt danh này, vô cớ dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Cô đè nén nghi ngờ trong lòng, nói: “Mình đến rồi, đang ở bên cửa, cậu xuống đây đi.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, bỗng nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.

“A ——”

Tiếp theo đó là tiếng hét chói tai của thiếu nữ.

“Này? Ngụy Yên? Cậu làm sao vậy?”

Khương Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng hét, lập tức liên tưởng đến vài khả năng không hay, nắm chặt điện thoại, giọng nói cũng theo đó trở nên gấp gáp hơn vài phần.

“Hô, hô ——”

Từ ống nghe di động truyền đến vài tiếng thở dốc, sau đó là giọng nói bị đè nén của Ngụy Yên, như thể đang chịu đựng nỗi đau nào đó:

“Không, không sao cả, chỉ là mình hơi chóng mặt, lúc lên tầng không cẩn thận làm rơi chai rượu, chân bị... bị mảnh pha lê cắt phải rồi.”

“Tê ——” lại là một tiếng hít khí lạnh.

Chưa đợi Khương Kiến Nguyệt hỏi thêm vài câu, Ngụy Yên đã nói: “Khương Khương, chân mình đau quá, cậu… cậu có thể lên trên đón mình được không?”

Giọng của Ngụy Yên nghe có vẻ rất dè dặt, trong lời nói lộ ra vẻ đáng thương, dường như sợ Khương Kiến Nguyệt từ chối, cô lại tiếp tục: “Mình đã nói trước với người ở sảnh rồi, cậu chắc là... chắc là có thể vào được… Khương Khương, mình hình như lại, mình muốn nôn ——”

“Đinh ——” Khương Kiến Nguyệt nghe được âm thanh cuộc gọi bị ngắt kết nối.

“Gọi thêm một người nữa đến đây, dọn dẹp hết mảnh thủy tinh trên sàn đi.”

Thiệu Thần Vi chỉ vào đống mảnh pha lê vỡ trên mặt đất, nói với nam nhân viên phục vụ bên cạnh.

“Vâng, thưa ngài.”

“Ngụy tiểu thư này diễn xuất cũng không tệ đâu, so với cô gì gì đó tên là Từ gì đó còn giỏi hơn nhiều, tôi thấy phần thưởng nên đưa cho cô ta mới đúng.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi lụa màu xanh lục đậm, ngồi tùy tiện trên chiếc sofa da trâu màu đen tuyền của hãng Busnelli.

Hắn ta có một mái tóc được nhuộm highlight bạc và uốn cong phần đuôi như đuôi sói, gương mặt tuấn tú, đôi mắt phượng dài hẹp toát ra vẻ lạnh lùng và quý khí. Chỉ là giữa chân mày lại mang theo nét ngang ngược khiến cả người hắn nhìn qua có phần quái gở, mang đầy vẻ bất cần đời.

Yến Trị Càn tùy ý đung đưa đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc, vẻ mặt trêu đùa nhìn Ngụy Yên đang đứng phía trước.

“Yến thiếu, cô tiểu hoa đó tên là Từ Nhuỵ,”

Thiệu Thần Vi vắt chéo chân thon, cười khúc khích trêu chọc, trong tay còn lắc nhẹ chiếc ly champagne thon dài.

“Ngài thật đúng là quý nhân hay quên mà, mới hôm trước còn cùng người ta trải qua đêm xuân đẹp đẽ, hôm nay ngay cả tên cũng quên mất rồi.”

Yến Trị Càn khẽ cười nhạo một tiếng, người nghiêng về phía trước, dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, liếc mắt khinh thường:

“Hứ, đừng nhắc nữa. Con nhỏ đó lúc lên giường chẳng thú vị gì, gầy trơ xương, ngực kia hai lạng thịt chắc cũng là hàng giả, cho cô ta phần thưởng đã là quá tốt, còn muốn tôi nhớ tên cô ta á? Cô ta xứng sao?”

Nói xong, hắn lại lấy thêm một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn, người bên cạnh vừa ra hiệu ánh mắt, Ngụy Yên lập tức bước lên, cầm bật lửa trên bàn, thân thể mềm nhũn tựa vào ngồi xuống cạnh Yến Trị Càn, châm lửa cho hắn.

“Con nhỏ họ Khương đó tốt nhất là xinh đẹp như lời cô nói, bằng không……”

Yến Trị Càn phả một vòng khói thuốc vào mặt Ngụy Yên, một tay khác vỗ nhẹ lên mặt cô ta, “Cô tự mà lo lấy thân.”

Ngụy Yên bị ánh mắt lạnh lẽo trong mắt hắn làm cho chấn động, sống lưng cứng đờ, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng gần như sụp đổ, cô ta gượng gạo cười:

“Yến thiếu cứ yên tâm, lát nữa cô ấy tới, ngài sẽ biết em nói không sai mà.”

Yến Trị Càn nhướng mày, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu hàm hồ:

“Con gái các cô cũng thật thú vị đấy, mỗi người mỗi kiểu. Nhưng lát nữa đừng có đánh nhau ở chỗ tôi, xui xẻo.”

Nghe hắn nói vậy, mấy người khác không ngồi yên được nữa.

“Đừng mà Yến thiếu, phụ nữ đánh nhau mới thú vị chứ, xõa tóc, xé quần áo, mấy tin tức trên mạng chẳng phải toàn như vậy sao? Vợ cả đánh tiểu tam, toàn là đánh cho trần truồng luôn ấy.”

“Đúng rồi, phải nói mấy cô đó thật đúng là dễ chơi, cứ thích đánh nhau với gái khác, chó cắn chó ha ha ha ha…”

Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo chẳng hề e dè của mấy tên nam nhân, bọn họ vắt chân cười sằng sặc, cảm thấy bản thân nói chuyện cực kỳ đắc ý, hoàn toàn không để tâm đến việc trong sân thực tế vẫn còn không ít nữ nhân, chỉ toàn mang theo ác ý mà đem tất cả con gái ra làm đề tài chuyện phiếm sau khi uống rượu.

“Được rồi, đừng ồn nữa, Úc đại công tử vẫn còn ở bên trong đấy.”

Yến Trị Càn thấy mọi người càng uống càng hăng, hoàn toàn không kiêng nể lời nói, liền nhấc một chân đặt lên chiếc bàn thấp màu bạc đen phía trước, sau lưng dựa vào ghế, vẻ mặt mất kiên nhẫn mà gõ gõ.

Mọi người nghe hắn nói vậy, từng người đưa mắt nhìn nhau, lại lén lút liếc nhìn mấy lần về phía tấm vách ngăn đen tuyền cách đó không xa, rồi lúng túng mà im bặt.

“Mấy người làm sao thế, uống rượu đi nào, hôm nay là Yến thiếu mời, mọi người đừng tiếc tiền giùm anh ấy nhá.”

Không khí có phần lạnh xuống, Thiệu Thần Vi lập tức lên tiếng khuấy động bầu không khí.

Một đám người lúc này mới lại ồn ào trở lại.

“Nè, cầm lấy mà đi chơi, mật mã là sáu số cuối trên thẻ.” Yến Trị Càn kẹp chiếc thẻ ngân hàng bằng hai ngón tay, liếc Ngụy Yên bằng ánh mắt lười biếng.

Người sau lập tức vui sướng đến hoa nở trong lòng, hai mắt sáng rực, chỉ là cô ta không dám biểu lộ quá lộ liễu, vội vàng đè nén niềm vui sướng như điên, làm ra vẻ rụt rè, dùng giọng ngọt ngào nói:

“Cảm ơn Yến thiếu.”

Yến Trị Càn tất nhiên thấy rõ dáng vẻ sáng mắt khi thấy tiền của cô ta, lập tức lại càng chướng mắt cái điệu bộ giả vờ đoan trang ấy, vẻ mặt khinh thường, vung tay ném đồ qua:

“Được rồi, khỏi diễn nữa.”

Ngụy Yên nhận lấy chiếc thẻ bị ném tới, bị hắn vạch trần mà cũng không thấy mất mặt, chu môi nói thêm vài câu dễ nghe lấy lòng, lúc này mới được cho phép nhét nhanh thẻ vào trong túi.

Chỉ vậy thôi mà tâm trạng phiền muộn, hối hận ban nãy của Ngụy Yên lập tức thoải mái đi không ít.

Lần trước cô ta không lừa được Khương Kiến Nguyệt ra ngoài, đành phải rút lui cầu viện, mời Liễu Tiêu Vi tới thay, ai ngờ đối phương lại đột ngột cho cô ta leo cây, hại cô ta bị mất mặt trước đám thiếu gia kia. Cô ta thật sự không còn cách nào khác mới phải lừa Khương Kiến Nguyệt đến đây, không ngờ lần này lại gặp may trong xui.

Còn về phần Khương Kiến Nguyệt. Tính tình cô ấy tốt như vậy, chắc sẽ không tức giận với mình đâu. Cùng lắm thì cuối cùng chia cho cô ấy ít tiền là được.

Hơn nữa, biết đâu cô ấy vừa đến đã được ai đó để mắt tới, lúc ấy có khi còn phải quay lại cảm ơn mình nữa là khác.

Cô ta còn không biết sao? Khương Kiến Nguyệt chẳng qua chỉ biết tỏ ra thanh cao hơn cô ta một chút mà thôi, con nhỏ đầu óc đơn giản như Thẩm Thanh lại còn tưởng cô ta thanh cao thật đấy.

Theo Ngụy Yên thấy, Khương Kiến Nguyệt chắc là đang giả vờ thanh thuần, thực ra cũng chỉ là muốn bám lấy một kẻ giàu có mà thôi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Ngụy Yên liền cầm một ly whiskey trên bàn, nở nụ cười tươi rói bước đến kính rượu Yến Trị Càn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play