Nụ cười trên mặt Ngụy Yên hoàn toàn cứng lại.

Không buồn để ý biểu cảm buồn cười và đầy đặc sắc của Ngụy Yên lúc này, Khương Kiến Nguyệt lập tức bước tới trước bàn của Yến Trị Càn.

Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn, thu hai chân đang gác lại, đổi thành tư thế lười biếng vắt chéo chân.

Hắn như thể không có xương, tựa nghiêng người vào ghế sofa, hai tay đan vào nhau, nhướng mày nhìn cô, khóe môi còn vương một nụ cười nhàn nhạt.

Khương Kiến Nguyệt nhận ra tên này.

Kiếp trước, khi cô bị Úc Điệm Thu dẫn đi giới thiệu với đám bạn của hắn, trong số đó có cả người này.

Nghe nói gia thế của hắn cũng rất hiển hách, thậm chí còn có quan hệ sâu sắc với người trong Cục Cảnh sát.

Chỉ là không hiểu vì sao, có lẽ vì giữ trong lòng chút tâm tư kỳ quái nào đó, Úc Điệm Thu từ trước đến nay chưa bao giờ để cô tiếp xúc quá nhiều với đám người kia. Thế nên cô cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được vài cái tên, mà Yến Trị Càn chính là một trong số đó.

Huống chi, hắn còn là số ít người từng bị Úc Điệm Thu cảnh cáo mà vẫn muốn chủ động đến bắt chuyện với cô.

Chỉ tiếc, ngày hôm đó tâm trạng Úc Điệm Thu thất thường, không để cho hắn có cơ hội đến gần. Hắn nổi giận đùng đùng ném thẳng chai rượu vào đầu Yến Trị Càn, sau đó ôm cô rời đi.

Về sau cô cũng rất hiếm khi nhìn thấy hắn lại, rồi lại bị giam giữ suốt năm năm, đến nỗi đã gần như quên sạch sự tồn tại của hắn.

Vì vậy, khi nãy cô hoàn toàn không nghĩ tới, thì ra cái "Yến tiên sinh" mà lễ tân vừa nhắc tới lại là hắn. Càng không ngờ được, chỉ mới trọng sinh chưa bao lâu, cô lại có thể chạm mặt người này một lần nữa.

Không lẽ… Úc Điệm Thu cũng đang ở đây?!

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, trái tim Khương Kiến Nguyệt liền siết lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Không được, không thể tự dọa chính mình. Vừa rồi cô đã liếc mắt nhìn một vòng, đâu có thấy bóng dáng Úc Điệm Thu.

Huống hồ, Úc Điệm Thu đi đến đâu chẳng phải luôn được người ta vây quanh tâng bốc, mà nơi này, rõ ràng tiêu điểm là vị Yến thiếu trước mặt cô mới đúng.

Cũng coi như trong cái rủi có cái may. Trong lòng Khương Kiến Nguyệt dâng lên một cảm giác như vừa thoát nạn trong gang tấc.

Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là, cô phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này thế nào.

Mặc dù khi còn ở dưới lầu, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã gửi tin nhắn cho Thanh Thanh trước rồi. Cô dặn rằng, nếu sau 20 phút không nhận được cuộc gọi báo bình an từ mình, thì hãy lập tức báo cảnh sát.

Chỉ là, lúc đó cô không thể ngờ được, người ở trên này lại là Yến Trị Càn.

Là cái người Yến Trị Càn mà có thể gọi cục trưởng cục cảnh sát một tiếng chú ấy!

Nếu lát nữa thật sự có cảnh sát tới, e là phiền phức của cô sẽ càng lớn, thậm chí còn có thể liên lụy đến cả Thanh Thanh nữa.

Không được. Thế này không ổn chút nào. Cô phải báo cho Thanh Thanh biết ngay.

“Anh có thể đợi tôi một chút không? Tôi chỉ gửi một tin nhắn thôi.”

Khương Kiến Nguyệt nhìn thẳng vào Yến Trị Càn, giơ điện thoại lên, nói rõ ràng: “Chỉ nhắn cho bạn tôi biết một tiếng, tôi sẽ không làm gì cả.”

Nghe cô lần đầu tiên chủ động mở miệng nói chuyện, trong mắt Yến Trị Càn thoáng hiện lên một chút bất ngờ. Hắn mỉm cười, nụ cười như có như không kéo dài theo đuôi mắt, có vẻ rất hứng thú: “Không làm gì cả? Ví dụ như…?”

“Ví dụ như báo cảnh sát.”

Khương Kiến Nguyệt đáp gọn lỏn, giọng thản nhiên nhưng không hề né tránh ánh mắt mang ý xâm lược của hắn: “Tôi chỉ nhắn cho bạn tôi biết là tôi ổn. Bảo cô ấy không cần gọi cảnh sát nữa.”

“……”

Khoảnh khắc đó, cả gian phòng nháy mắt an tĩnh

Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Có người len lén quan sát sắc mặt Yến Trị Càn, cũng có người nhìn xung quanh, liếc về phía bức tường ngăn màu đen cách đó không xa.

Ngụy Yên lúc này cho dù có ngốc cũng đã hiểu được Khương Kiến Nguyệt trước khi vào đã làm gì. Cô ta siết chặt lòng bàn tay, móng tay bén nhọn gần như muốn khảm vào thịt, trong lòng sợ Yến Trị Càn chỉ vì một chút không vui liền lấy cô ta ra để trêu đùa.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ——”

Đột nhiên, nam nhân ôm bụng cười ha hả, tiếng cười vang lên trong căn phòng yên tĩnh, trở nên vô cùng quỷ dị.

Chờ hắn cười đến mệt rồi, người bên cạnh mới run run rẩy rẩy bưng tới một ly rượu cho hắn.

Yến Trị Càn uống cạn một hơi, uống quá nhanh, rượu từ khóe môi hắn tràn ra, hắn cũng không để ý, tùy tiện cầm một cái khăn tay lau lau.

“Em rất thú vị đấy.”

Đôi mắt Yến Trị Càn nhìn chằm chằm Khương Kiến Nguyệt, sau đó duỗi tay phải ra, làm một cái động tác "mời" không ra hình dáng gì cả.

“Xin mời, Khương tiểu thư, báo bình an cho bạn của em một chút.”

“Cảm ơn.”

Khương Kiến Nguyệt không bị dáng vẻ điên điên khùng khùng, nhìn qua không quá bình thường của hắn dọa đến, bình tĩnh mở điện thoại ra, gửi tin nhắn, thậm chí còn ở trước mặt mọi người, nói một câu “Mình không sao, lát nữa sẽ về ” thành tiếng.

Yến Trị Càn đầy hứng thú mà nhìn cô, những người khác dĩ nhiên cũng không dám không nghe lời hắn, an tĩnh mà để Khương Kiến Nguyệt hoàn thành xong mấy chuyện này.

“Xong rồi?” Yến Trị Càn nhướng mày.

“Ừ.” Khương Kiến Nguyệt gật gật đầu, cất điện thoại lại vào túi, sau đó nghiêm túc hỏi hắn: “Anh tìm tôi đến, là có chuyện gì sao?”

“Em nói vậy là sao, em gái, Yến thiếu tụi anh tìm em đến thì còn có thể có chuyện gì? Chẳng phải là muốn làm bạn, tán gẫu chút thôi sao.”

Thiệu Thần Vi, người lúc nãy ra mở cửa, lúc Khương Kiến Nguyệt gửi tin nhắn thì đã ngồi lại vào chỗ cũ, lúc này nghe cô hỏi như vậy thì theo bản năng lặp lại mấy lời lúc trước đã nói.

Một nam nhân khác ngồi bên cạnh nghe Thiệu Thần Vi nói vậy, lập tức như bắt được cơ hội, cũng bưng một cái ly rượu trống đi đến, ân cần rót rượu vào.

“Phải đó, em gái từ xa đến, chắc khát nước rồi, tới, uống chén rượu giải khát đi.”

Nhưng mà, chưa đợi ly rượu được đẩy qua, nam nhân đã bị Yến Trị Càn một cước mạnh mẽ đá ngã xuống đất.

“A ——”

Người đàn ông kia đau đến mức hét lớn, ôm lấy ống chân mình, cuộn tròn trên mặt đất, không biết vì sao lại bị đối xử như vậy, nhưng cũng không cần nghĩ nhiều, lập tức hướng về phía Yến Trị Càn cầu xin tha thứ:

“Yến thiếu, Yến thiếu, tôi sai rồi, Yến thiếu……”

Yến Trị Càn đứng dậy, khẽ vén tóc, để lộ ra một vết sẹo nhạt ở bên thái dương phải, lông mày hắn tràn đầy tức giận, cả người nhìn qua hung dữ, cực kỳ đáng sợ:

“Rót mẹ mày chứ rượu! Mày đang chơi cái trò gì vậy? Cút cho bố!”

Lời vừa dứt, liền có mấy phục vụ nhanh chóng chạy tới, đem tên ngã dưới đất nâng đi.

“Còn mày nữa, Thiệu Thần Vi, bộ cô ấy nói chuyện với mày hả? Hay là bố mày phải nể mặt cho mày mở miệng?”

Yến Trị Càn hung hăng đá vào chân Thiệu Thần Vi đang ngồi trên sô pha, trong giọng nói tràn đầy khí tức lạnh lẽo.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Thiệu Thần Vi rõ ràng không ngờ rằng Yến Trị Càn lại nổi giận, hắn cũng không dám lúc này tiếp tục chọc giận, vội vàng đồng ý, sau đó một cách tượng trưng đưa tay lên tự vỗ vài cái, giống như xoa dịu bản thân.

Yến Trị Càn lúc này mới không tiếp tục phát tác, hắn quay người về phía sô pha, không kiên nhẫn kéo cổ áo sơ mi, để lộ ra dấu hôn trên xương quai xanh lộ ra bên ngoài.

Khi ánh mắt Yến Trị Càn quay lại nhìn Khương Kiến nguyệt, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước, ánh mắt thanh thoát, cả người toát lên sự ôn hòa và thuận theo.

Sau lưng cô, Ngụy yên rõ ràng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ hãi, toàn thân run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn, nơm nớp lo sợ.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play